Từ sau đêm ấy, Tần Thiên cứ cảm thấy thái độ của anh Long với mình thay đổi.
Trở nên xa cách à? Mỗi ngày cả hai vẫn ăn cơm chung như thường lệ, vẫn chào nhau buổi sáng. Trở nên lạnh nhạt à? Tính cách người đàn ông xưa giờ đã không ưa chuyện trò, vẫn luôn kiệm lời hệt như trước, Tần Thiên chẳng thể chất vấn điều gì.
"Anh Tiểu Thiên? Anh Tiểu Thiên ê?"
Vai bị người ta lay lay, Tần Thiên quay đầu, trông thấy Vương Đông Đông tò mò nhìn mình.
"Anh Tiểu Thiên đang nghĩ gì đó? Sao hai bữa nay cứ mất hồn mất vía vậy? Mất ngủ à?"
Tần Thiên lắc đầu, nhếch môi không nói gì, tiếp tục phân loại bưu kiện.
"Ài, đừng bảo cái đơn khiếu nại trước đó vẫn bắt anh bồi thường nha?" Vương Đông Đông đưa kiện hàng cho Tần Thiên, bất bình cáu giận, "Cái thằng cha Trương Khai Kỳ yếu nhớt bất tài này, đã thế còn mặt dày không cuốn gói khỏi công ty! Hay là tan làm hai anh em mình núp hẻm trùm bao tải đánh thằng chả một trận đi?"
Đại đa số mọi người không biết được quá trình giải quyết cụ thể vụ việc kia, chỉ biết khu vực ra thông báo phê bình Trương Khai Kỳ, cảnh cáo tất cả nhân viên giao không được phép vi phạm quy định ghi nhận sớm hoặc muộn hơn thực tế. Không hề đề cập đến Tần Thiên, ai nấy đều biết lần này cậu hoàn toàn dính tai bay vạ gió.
"Không có." Tần Thiên vỗ đầu Vương Đông Đông, quở: "Cái thằng bé này, nghĩ chém chém giết giết gì trong đầu không biết? Chẳng biết đường học cái hay gì cả!"
"Em đã mười chín rồi! Trưởng thành rồi được chưa!" Vương Đông Đông bĩu môi phản bác, "Cứ một hai coi em là con nít! Hứ, chờ đó em tích tiền mua xe nhé, cua được em gái còn sớm hơn mấy anh cho coi!"
"Đông Đông, tán gái có phải nhờ xe đâu..." Tần Thiên bật cười, nhưng nhìn vẻ không phục chút nào của thanh niên, cậu bỗng không cười nổi nữa.
Anh Long... nhìn mình, cũng giống hệt như vậy sao?
Khờ khạo, ngây ngô, ảo tưởng viển vông vào hiện thực?
Cậu tự cho mình là người từng trải rất nhiều, đã chín chắn trưởng thành đến mức có thể chịu trách nhiệm cho cuộc đời mình. Mà ở trong mắt người đàn ông, có lẽ cậu vẫn chỉ là một đứa trẻ cần người săn sóc, vừa tùy hứng lại dễ xúc động.
Bởi vì thế ư?
Bởi vì thế, anh Long mới xa cách mình ư?
Không.
Không phải.
Trong lòng Tần Thiên lờ mờ cảm giác được, nhưng không dám đi sâu vào hơn.
"À nhắc mới nhớ..." Đông Đông không để ý Tần Thiên lại ngẩn người, nhỏ giọng hóng chuyện với cậu, "Nghe nói tháng sau có nhóm nhân viên mới đến đó anh, hai hôm nay đang đào tạo. Công ty bọn mình bành trướng ghê thật đấy!"
"Giờ ai ai cũng có máy tính điện thoại, mua hàng online ngày càng dễ dàng." Tần Thiên xốc lại tinh thần, không để bản thân suy nghĩ linh tinh thêm nữa, tiếp lời Vương Đông Đông: "Nhiều người công việc của cậu lại nhiều thêm."
"Ài, đúng vậy, oải cái thân này thật chứ..." Vương Đông Đông âu sầu vươn vai, "Cuộc sống này đè gánh nặng lên đôi vai nhỏ bé của em!"
"Lần này lại
nhỏ bé à?" Tần Thiên bật cười, "Lương bổng chắc chắn phải tăng cho cậu chứ, không phải góp thêm cho cậu một viên gạch trên con đường mua xe hả?"
"Chí lí!" Vương Đông Đông nghe cậu nói vậy, tươi hơn hớn vỗ đùi, "Bởi lẽ
Trời định giao cho người nào trách nhiệm lớn lao, ắt trước tiên làm cho khốn, khốn..."
"
Ắt trước tiên làm cho khốn khó tâm trí, nhọc nhằn gân cốt, cùng cực xác thân ấy..."
*Câu của Mạnh Tử, bản dịch tại Thivien
Sau lưng hai người bỗng nhiên vang lên một giọng nói lưu manh ngang ngược.
"Vương Đông Đông, sao đã một hai năm không gặp mà trình độ văn hóa mày vẫn thấp thế nhở?"
Vương Đông Đông vù cái giật phắt dậy như con mèo bị tóm cổ, người cứng đơ, trong mắt còn có chút sợ hãi.
"Anh, anh Lương?"
Cậu nhóc nghiêng mặt sang, phát hiện người tới đúng thật là người trong trí nhớ, vội cười ngượng ngùng với hắn lấy lòng: "Thế, thế nào mà anh lại về rồi?"
"Sao? Không chào đón ông à?" Thanh niên đá vào mông Vương Đông Đông một cái. Cậu nhóc vội vàng che chắn bưng bít giả bộ dáng thương, "Sao, sao lại thế ạ! Anh về em mừng còn chẳng kịp đây này! Nhớ hồi đó lúc anh ở đây, thành tích khu tụi mình... tốt biết bao nhiêu!"
"Há!" Người kia hiển nhiên không tin Vương Đông Đông nói thật, đưa tay ký vào đầu cậu nhóc, "Thằng nhóc nhà mày, cũng ra gì đấy, mồm mép nay tiến bộ nhể."
Lúc này Tần Thiên cũng thấy người đến, đứng dậy chào hỏi hắn.
"Anh Lương."
Là Lương Tam, người vài ngày trước vừa giúp cậu ơn lớn.
"Sao anh Lương... lại ở đây?" Tần Thiên lên tiếng chào hỏi, "Là... đến tìm quản lý Phương ạ?"
"Suỵt —— " Lương Hạo chỉa ngón trỏ trước miệng mình, sau đó nói nhỏ với Tần Thiên, "Đừng để lộ quan hệ giữa anh ấy và tôi."
"A, à, à, vâng." Tần Thiên chỗ hiểu chỗ không gục gặc đầu.
"Tôi ấy hả..." Lương Hạo kéo bộ quần áo trên người, ta đây đắc ý vỗ ngực, "Ây, vừa nhậm chức lính mới."
Có bộ đồng phục màu xanh mực trên người trái lại làm hắn trông trẻ trung điển trai bội phần, gương mặt thường ngày bất lương du đãng kia thoạt trông đứng đắn lên nhiều.
Vương Đông Đông vừa nghe vừa tỏ biểu cảm đầy vi diệu: "Vừa... vừa nhậm chức?"
Tần Thiên không hiểu biểu cảm của Vương Đông Đông, chỉ thấy rất vui vẻ: "Chúc mừng chúc mừng, sau này chúng ta là đồng nghiệp rồi, anh Lương chiếu cố nhiều nhé."
Dẫu sao trước đây người tên Lương Tam này thu mua phế liệu, ngày nào cũng phơi nắng phơi gió mà chẳng kiếm được mấy đồng. Bây giờ làm shipper ít cũng phải nhẹ nhàng ổn định hơn, mà chắc chắn tiền lương cũng cao hơn nghề cũ của hắn.
Edit: tokyo2soul