Chương 612
Kiều Phương Hạ ngôi ở bên cạnh Đình Trung, cô coi như bán than minh không nghe thấy gì cả. Gương mặt của cô vô cảm, cô giơ tay ra giúp Đình Trung buộc chặt chiếc khăn ăn. Lúc Lệ Đình Tuấn đi tới ngồi ở trước mặt bọn họ thì xung quanh không có ai nói gì nữa.
Lệ Đình Tuấn nhìn Kiều Phương Hạ, cô đang giúp Đình Trung chướng đũa và thìa qua nước nóng một lượt sau đó mới đặt vào trong chiếc bát nhỏ của cậu bé. Cách chăm con khéo léo tỉ mỉ của cô, không giống như một người nhẹ nhẫn tâm vừa mới sinh còn xong thì bỏ con lại không quan tâm.
Một lúc lâu sau anh mới thấp giọng hỏi cô: “Em không tức giận à?”
Gương mặt của Kiều Phương Hạ điềm tĩnh nói: “Miệng ở là của bọn họ, bọn họ muốn nói gì thì kệ chứ mình quản làm sao được họ.” Dù sao thì đây cũng không phải là lần đầu tiên cô bị người khác chụp cho cái mũ người xấu mà chửi mắng như vậy. Với cả những lời bọn họ nói là sự thật, cô có bò lên trên giường của Lệ Đình Tuấn, tuy rằng cô là bị anh ép.
Với cả trong đám tang của Lệ Anh Vũ thì cô cũng đã chứng minh được bản thân mình trong sạch rồi.
Lệ Đình Tuấn nhìn cô, cảm xúc dưới đáy mắt của anh có chút hơi phức tạp.
Quả thực là người phụ nữ của anh cũng không cần phải đi giải thích chuyện gì với người khác cả. Anh giao vị trí bà Lệ cho cô, là đã quá đủ để ngăn chặn những chiếc miệng của đám người này.
“Phương Hạ.” Anh nhẹ nhàng gọi tên của cô.
Kiều Phương Hạ đút một miếng trái cây vào miệng Đình Trung, sau đó cô ngước mắt lên nhìn anh.
“Chúng ta sinh thêm một đứa nữa nhé, có được không?” Lệ Đình Tuấn ngừng một chút sau đó dịu dàng nói với cô. Lần trước ở bệnh viện thì Lệ Đình Tuấn cũng chưa kịp hỏi cô những lời này.
Kiều Phương Hạ trầm mặc mấy giây sau đó cô đặt thìa đĩa lên trên đĩa, và đưa mắt nhìn cảnh đêm ở bên ngoài cửa sổ và không nói gì cả.