Chương 287
Lệ Đình Tuấn nhìn chẳm chẳm vào tờ giấy trên tay, sắc mặt hơi trâm xuống.
Anh mở ra xem, người gửi là một cậu bé cùng lớp với Kiều Phương Hạ, thành tích học tập cũng rất tốt.
Anh nhớ rằng năm ngoái mình có đi họp phụ huynh cho Kiều Phương Hạ, cậu bé này là người duy nhất được giáo viên chủ nhiệm mời lên phát biểu với tư cách là học sinh đại đẹp trai, gia cảnh cũng không tệ.
Lệ Đình Tuấn chỉ liếc nhìn một chút, sau đó vo tròn tờ giấy lại và ném nó ra ngoài cửa số.
Kiều Phương Hạ dùng sữa tắm vài lần, gội đầu cũng tận hai lần, cho đến khi chắc chẳn rẵng trên người mình không còn mùi gì kì lạ nữa mới thôi.
Khi đang lau tóc, cô chợt nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi, ánh mắt của Lệ Đình Tuấn dừng lại trên người cô.
Tuy nhiên, cô cảm thấy mình đã nghĩ quá xa rồi, Lệ Đình Tuấn dường như không có ý đó.
Kiều Phương Hạ đứng trước gương một lúc, chỉ thấy mặt mình đỏ bừng, không biết là do hơi nóng trong bồn tắm hay là do nguyên nhân gì khác.
Cô hít sâu mấy hơi, ép bản thân ngừng suy nghĩ rồi thấp thỏm mở cửa bước ra ngoài.
Cô vừa ngẩng đầu lên đã thấy Lệ Đình Tuấn đang đứng trước hồ nước ở hành lang, bình thản rửa tay.
Kiều Phương Hạ nghĩ rằng anh đã đến nhà hàng để tìm Thẩm Viên Quân nên có hơi bất ngờ.
“Quần áo ở đó” Lệ Đình Tuấn chỉ vào giường, thấp giọng nói.
*Ò..* Kiều Phương Hạ lặng lẽ ép chặt trái tim đang đập loạn của mình xuống, bước đến bên giường như không có chuyện gì xảy ra.
Cô chợt nhìn thấy một chút màu hồng bên trong đó, sửng sốt mất mấy giây, Lệ Đình Tuấn thậm chí còn nhờ người chuẩn bị đồ lót cho cô.
Kiều Phương Hạ vừa thấy cái màu hồng kia càng không kìm chế được, mặt càng nóng hơn.
Cô mở túi lấy tất cả quần áo bên trong ra, Lệ Đình Tuấn vẫn đang rửa tay trong đó, dường như vẫn chưa có ý định rời đi.
Cô lặng lẽ quay đầu liếc nhìn hành động của Lệ Đình Tuấn rồi nhanh chóng giấu đồ lót vào dưới đáy quần áo.
“Cái đó…” Cô úp úp mở mở, muốn bảo Lệ Đình Tuấn đến phòng ăn trước.
Lệ Đình Tuấn rửa tay xong, không nhanh không chậm lấy khăn lau chùi sạch sẽ rồi xoay người chậm rãi đi tới đối diện bàn đọc sách của Kiều Phương Hạ, đôi mắt màu đen sâu thẳm nhìn chằm chẩm vào cô.
Mặc dù áo choàng tẩm rất dày nhưng bên trong Kiều Phương Hạ không mặc đồ lót, cả người trên dưới đều hơi không tự nhiên.
Lệ Đình Tuấn thấy mặt cô đỏ ửng, trâm mặc một hồi rồi trâm giọng mở miệng nói: “Kiều Phương Hạ, em biết bây giờ là lúc nào rồi không?”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!