Gặp lại Quý Phi Dương lần nữa chính là ở sân golf hoa cả xanh tươi, cuối tuần Triển Thiếu Huy muốn đi đánh golf với mấy anh em, Trần Mộ nhất định phải kéo Cố Hạ ra chơi thử, Cố Hạ thử đánh vài phát nhưng thật sự không có hứng thú nên ngồi xa xa nhìn bọn họ chơi, kết quả được gặp Quý Phi Dương.
Quý Phi Dương mặt một bộ đồ thể thao màu trắng nhẹ nhàng thoải mái, trông có vẻ ngày càng đẹp trai, anh nhìn thấy Cố Hạ thì rất ngạc nhiên, trong vài giây, vẻ kinh ngạc trong ánh mắt biến thành một sự ngạc nhiên vui sướng, anh chào hỏi với người bên cạnh, đi về phía cô, cười cười, “Cố Hạ, đã lâu không gặp.”
Cơn gió cuối xuân ấm áp thổi qua, mang theo hương vị của cỏ xanh và ánh nắng, dịu dàng thổi bay vài sợi tóc bên tai, vừa thoải mái vừa khoan khoái, xa cách một thời gian gặp lại nhau, hai người ngồi xuống dưới một cây dù che nắng rất to, Quý Phi Dường nửa đùa nửa giận nói: “Em nói đi là đi, không chào hỏi còn chưa tính, kết quả lại còn cắt đứt hết liên lạc, thật không xem anh như bạn chút nào.”
“Khi đó có chút việc.” Cố Hạ thẹn thùng cười, không muốn nói vấn đề này nữa, “Quý sư huynh, bây giờ anh thế nào rồi? Đã kết hôn chưa?”
“Kết hôn rồi, cuối năm ngoái.” Quý Phi Dương quay đầu nhìn về phía bên kia, chỉ vào người phụ nữ mặc một chiếc váy màu vàng trong đám người phía xa nói: “Đó là vợ của anh.”
Hình như cô gái kia cũng cảm nhận được, quay đầu lại đứng từ xa phất phất tay với Quý Phi Dương, cách hơi xa nên Cố Hạ không thấy rõ mặt của cô ấy, chỉ nhìn thấy dáng người cao gầy, Cố Hạ nhịn không được trêu ghẹo: “Thoạt nhìn tình cảm của hai người cũng không tệ nhỉ. Quý sư huynh, em biết anh sẽ hạnh phúc mà.”
“Cũng có thể.” Quý Phi Dương thản nhiên cười nói, lại hỏi: “Còn em thì sao?”
“Em, vẫn như cũ thôi.” Cố Hạ nhún nhún vai, thật sự là vẫn như cũ, vẫn ở bên cạnh Triển Thiếu Huy, về phần tương lai thì cô cũng không biết sẽ như thế nào nữa.
“Em vẫn còn quen với Triển thiếu sao?” Quý Phi Dương hỏi.
“Anh nghe người khác nói sao?” Cố Hạ không nghĩ tới anh lại biết.
“Không nghe ai nói cả, chỉ là có người không ngừng nhìn về phía này.” Quý Phi Dương nhìn về phía xa, chỗ đó có mấy người đàn ông đang đứng chơi bóng, anh cầm một cây gậy đánh golf nhưng lại không ngừng quay đầu liếc nhìn về phía bên này, cách khá xa nên căn bản không thấy rõ nét mặt của anh, Quý Phi Dương cười thành tiếng, “Cách xa như vậy mà anh còn cảm thấy ánh mắt kia mang theo một vẻ thù địch.”
Cố Hạ theo ánh mắt của anh ta nhìn lại, quả nhiên Triển Thiếu Huy đang nhìn về phía cô, xa xa nhìn thấy anh cầm thứ gì đó từ tay người bên cạnh, lập tức điện thoại của Cố Hạ reo lên, giọng nói từ đầu dây bên kia có hơi bất mãn, “Ngồi ở đó mãi làm gì thế? Nhanh tới đây xem bọn họ chơi bóng đi.”
“Đã lâu không gặp Quý sư huynh rồi, chỉ nói vài câu thôi, em không có hứng thú gì với việc đánh golf, anh đánh một lát đi, em muốn nói chuyện với Quý sư huynh một lát.”
Vốn Cố Hạ nghĩ anh muốn bắt mình sang đó nhưng đầu bên kia lại rộng lượng nói, “Vậy em nói chuyện đi, đừng đi quá xa, cứ ngồi đó uống chút gì đó đi.”
Cũng không phải Triển Thiếu Huy không quan tâm, dựa vào tính tình của anh nhất định sẽ đi tới tóm Cố Hạ đi, nhưng mà Vệ Nam lại nói: “Đại ca, anh hãy rộng lượng một chút, thứ gì là của anh thì nhất định sẽ là của anh, còn có thể chạy thoát được sao? Lúc trước khi Quý Phi Dương chưa kết hôn thì Cố Hạ cũng đã là của anh, bây giờ Quý Phi Dương đã kết hôn rồi, chắc cũng chỉ là bạn bè trò chuyện với nhau thôi, đừng tỏ ra không phong độ như vậy.”
Triển Thiếu Huy cũng không phải người bụng dạ quá hẹp hòi, mấy anh em đang chờ anh thi đấu, đánh thêm một ván nữa rồi tìm Cố Hạ là vừa. Cúp điện thoại, Triển Thiếu Huy xoay người, tiếp tục đánh bóng trên sân. Mà mặt Quý Phi Dương lại rất vui vẻ, “Anh ta đúng thật là đang nóng lòng vì em.”
“Cũng hay.” Cố Hạ tự giễu cười, “Quý sư huynh, có phải anh cảm thấy em rất đáng buồn cười không? Đi vài năm, trở về lại đi vào con đường cũ.”
“Lúc ấy em đi rất vội vàng, năm đó em đã không tham quyền thế của anh ta thì bây giờ trở lại bên cạnh anh ta đã chứng minh em yêu anh ta, cái này thì có gì đáng buồn cười?” Quý Phi Dương tựa người vào chiếc ghế màu trắng, mắt nhìn về phía xa, “Lần trước chuyện đính hôn của Triển Thiếu Huy không thành, vừa vặn lúc ấy em lại trở về, việc này chưa hẳn là không có duyên phận.”
“Em cũng không biết đây có phải là duyên phận không nữa, tuy anh ấy chưa đính hôn nhưng mà anh ấy cũng không nhất định sẽ đính hôn với em.” Trên mặt Cố Hạ có một vẻ cô đơn nhàn nhạt.
“Trước kia anh vẫn luôn cho rằng anh ta chỉ chơi đùa với em mà thôi, không nghĩ tới anh ta lại thật sự yêu em. Sau khi em bỏ đi anh mới nghe nói anh ta tìm đến một số công ty bảo không được mướn em, lúc ấy nghe thấy thì rất tức giận, tốt xấu gì em cũng đã theo anh ta lâu như vậy, không còn tình cảm cũng phải có tình người. Bây giờ nhìn lại thì hẳn là lúc ấy anh ta không thể từ bỏ mà thôi.” Quý Phi Dương nhìn cô cười cười, “Anh hy vọng em có thể hạnh phúc.”
“Thật ra em chỉ luôn hy vọng có được một hạnh phúc đơn giản, nhưng mà…” Cố Hạ không nói tiếp mà cầm lấy đồ uống trên bàn, nhấp một ngụm nhỏ, “Một người có điều kiện tốt như anh lại không thể tự mình làm chủ được, phải dựa vào ý của người nhà quyết định chuyện chung thân đại sự, huống chi là anh ấy, cho nên em cũng không biết tương lai sẽ ra sao nữa.”
Thật ra cô cũng chỉ hy vọng sống thật hạnh phúc với người mình yêu cả đời, nhưng mà những nhân tố không xác định kia lại như trái bom hẹn giờ, làm cho Cố Hạ không thể thả lỏng, không dám dũng cảm theo đuổi hạnh phúc của mình.
Quý Phi Dương nhìn vẻ lo sợ nghi hoặc trên mặt cô, khẽ cười, “Hoàn cảnh của mỗi người đều không giống nhau. Cố Hạ, trong cái vòng luẩn quần này đại đa số mọi người sẽ chọn người có thể giúp ích cho sự nghiệp của mình, nhưng cũng không phải tất cả mọi người đều như vậy, cũng có người không thể từ bỏ người mình yêu. Khi đó anh cũng không thể tùy tiện nói chuyện yêu đương, tìm một người mình thích, cùng cô ấy rời khỏi nhà, ra ngoài tự mình phấn đấu, nhưng mà anh không thể. Chắc hẳn em không biết, việc kinh doanh của nhà anh theo kiểu gia tộc, vài người chú vẫn luôn bất mãn vì ba anh khống chế cả công ty, thậm chí kết hợp với người ngoài tranh gianh với ba anh, đây chính là nội chiến, cho nên công việc kinh doanh vài năm trước rất chậm phát triển.”
“Tình hình của nhà anh cũng không phải bí mật gì, chỗ Triển thiếu cũng biết, nếu như anh ra ngoài tự lập mà từ bỏ cổ phần của mình, không suy nghĩ cho sự phát triển của gia tộc thì ba và anh hai sẽ rất xấu hổ, thậm chí có thể uy hiếp đến vị trí chủ tịch của ba. Đây gọi là không thể tự mình làm chủ được, không thể tự mình muốn từ bỏ cái gì là có thể không cần lo lắng cho người khác, ra đi tự mình theo đuổi ước mơ.”
Cố Hạ gật gật đầu, “Em hiểu rồi, mỗi người đều có chỗ khó xử của mình.”
Quý Phi Dương cười cười, “Nhưng mà tình huống của Triển thiếu thì không giống với anh, hai năm qua đa số cổ phần trong công ty đều do ba của anh ta nắm hết, bây giờ Triển thiếu là người cầm quyền cao nhất của tập đoàn, thật ra anh ta đã có tư cách làm chuyện mình muốn làm. Cho nên, điểm mấu chốt là suy nghĩ của anh ta chứ không phải yếu tố bên ngoài. Đương nhiên, một đám cưới có lợi cho đôi bên thì càng tốt hơn.”
Một lát sau, Cố Hạ nhẹ giọng hỏi: “Anh muốn nói cho em biết cái gì?”
“Cố Hạ, nếu em không tin anh ta thì hãy rời đi thật sớm; nếu tin tưởng anh ra thì cũng đừng lo lắng nhiều như vậy, hãy vui vẻ đi tiếp.” Quý Phi Dương dừng lại một chút, “Quan trọng nhất là em hãy tin tưởng vào sự lựa chọn của mình.”
Cố Hạ lặng yên, cô tin anh yêu cô, nhưng mà cô lại không biết tương lai sẽ đi về đâu, anh cũng đã từng yêu thương cô, kết quả đến cuối cùng lại vứt bỏ tất cả những lời nói bay bổng kia. Có lẽ bởi vì yêu nên đã từng đau đớn cho nên cô không muốn ở bên Triển Thiểu Huy nữa, thói quen thật là đáng sợ, cô không muốn có thói quen ngủ chung với anh, có thói quen mỗi ngày anh đều đón cô tan ca, có thói quen ăn cơm cùng anh, bởi vì cô sợ một ngày nào dó những thứ ấy đột nhiên biến mất, vậy phải tốn thêm bao nhiêu thời gian nữa mới từ bỏ được những thói quen kia đây? Cho nên nhiều lần Triển Thiểu Huy nói cô hãy chuyển sang nhà anh nhưng cô lại không muốn, cũng không đưa chìa khóa phòng cho Triển Thiểu Huy, cùng lắm cũng chỉ là để giữ lại cho mình một sự bảo vệ cuối cùng.
Cô đã chọn anh nhưng lại không thể hoàn toàn tin tưởng anh, vậy là thế nào đây? Nếu quả thật như Qúy Phi Dương nói, anh đã có đủ tư cách làm những chuyện mình muốn vậy thì lời hứa của anh hình như cũng có thể tin.
Nghe thấy tiếng đập tay khẽ lên bàn, Quý Phi Dương đang gọi cô, giọng nói vui vẻ: “Triển thiếu đã tới, thật hiếm có cơ hội được nhìn thấy dáng vẻ ghen tuông của anh ta.”
Cố Hạ nghiêng đầu, quả nhiên từ xa Triển Thiểu Huy đang đi về phía này, anh nhìn thẳng vào ánh mắt của cô, mặt còn có một nụ cười nhàn nhạt, đi tới đặt tay lên thành ghế của Cố Hạ, “Đang nói cái gì thế? Thời tiết tốt như vậy sao không đi dạo nhiều một chút.”
“Đang hỏi thăm thay đổi của thành phố C.” Cố Hạ nói dối, “Đã lâu không trở thành thăm trường học.”
“Cậu Quý là người đã kết hôn, em nói chuyện phiếm với cậu ấy nếu bị người khác nhìn thấy lại đi nói lung tung, ảnh hưởng đến danh dự của cậu ấy.” Triển Thiểu Huy nhìn thẳng vào Quý Phi Dương, cười như không cười, “Cậu hai nhà họ Quý, đi ra ngoài chơi sao lại không dẫn bà xã theo?”
“Hôm nay cô ấy cũng tới, đang ở bên kia xem mọi người chơi.” Giọng nói của Quý Phi Dương rất ôn hòa, “Đã lâu không gặp Cố Hạ cho nên nói chuyện vài câu, hy vọng Triển thiếu bỏ qua cho.”
Triển Thiểu Huy gõ nhẹ lên đầu Cố Hạ một cái, “Nghe thấy không? Bà xã của người ta cũng ở đây, em nói chuyện phiếm với cậu ấy hình như không xem người ta ra gì cả, đến lúc đó người ta ghen tuông đuổi giết em anh cũng mặc kệ đấy.”
Anh nói xong thì ôm lấy Cố Hạ, “Phải đi rồi, trò chuyện lâu thêm chút nữa không sợ bà xã của người ta tới gây chuyện với em sao.”
Anh nửa kéo nửa dẫn Cố Hạ đi, Cố Hạ cười nói lời tạm biệt với Quý Phi Dương, “Quý sư huynh, khi nào rảnh sẽ gặp lại.”
Vẻ mặt Quý Phi Dương thoải mái, phất phất tay với cô, “Có việc gì cứ tìm anh, số điện thoại của anh vẫn không đổi.”
Giọng Triển Thiểu Huy lạnh lùng đầy sát khí nói hai chữ “tạm biệt” rồi kéo Cố Hạ đi ra xa, bực bội nói: “Có gì vui mà nói chuyện, em lại còn nói chuyện lâu như vậy nữa, anh ở bên kia chờ em tới chơi mà em lại ở mãi chỗ này.”
“Rõ ràng là không bao lâu mà.” Cố Hạ cãi lại anh.
“Cái gì mà không bao lâu? Anh đã đánh hết một ván rồi.” Việc Triển Thiểu Huy không vui nhất là nhìn thấy Quý Phi Dương.
Cố Hạ bật cười ha ha, “Có phải anh đang ghen không?”
“Anh mà thèm ăn dấm chua của cậu ta à?” Giọng nói của Triển Thiểu Huy không kìm được trở nên cao vút, lại tỏ ra xem thường nói: “Hừ, cậu ta vẫn chưa có tư cách ấy đâu.”
Ngoài miệng thì nói thế chứ trên mặt thì viết rõ hai chữ – bất mãn, thấy thế lòng Cố Hạ nở hoa. Cô nhớ tới lời nói của Quý Phi Dương, phải nên tin tưởng anh, Cố Hạ khoác khuỷu tay Triển Thiểu Huy, “Anh dạy em chơi bóng đi, tuy em thấy đánh golf không vui lắm nhưng mà được anh dạy cũng rất vui.”
Cô lại bồi thêm một câu, “Nhưng mà anh không được vừa dạy vừa trách mắng em đấy.”
Khóe môi Triển Thiểu Huy khẽ nhếch lên, ẩn hiện một nụ cười nhẹ, “Được rồi, tuy em có hơi đần một chút nhưng anh sẽ cố gắng dốc thêm sức mà dạy em.”