Cuộc điện thoại này là do Nghiêm Hướng Vĩ gọi tới, nghe thấy giọng nói của cô hơi khác bình thường nên hỏi cô có phải đang tham dự tiệc không, lát nữa có cần qua đón cô không. Hôm nay tâm trạng của Cố Hạ rất rối, gặp Triển Thiểu Huy là việc ngoài ý muốn của cô, không chỉ có lòng khó chịu mà dạ dày cũng thế, chất cồn từng đợt dâng lên khiến cô choáng váng. Cô cũng không muốn nói nhiều với Nghiêm Hướng Vĩ, chỉ nói mình không sao rồi nhanh chóng chấm dứt, vội vàng cúp máy.
Trong lòng càng có chua xót, nói cho cùng lúc trước cũng đã moi tim moi phổi ra mà yêu một người, hôm nay lại xem nhau như người lạ, vì xã giao mà phải đối mặt, thật đúng là gặp mặt không bằng hoài niệm. Cố Hạ không muốn dây dưa với Triển Thiểu Huy nữa, anh tựa như một loại kịch độc, mặc kệ đụng vào hay không đụng vào, chỉ tới gần thôi cũng đủ để hủy hoại cô; Cố Hạ cũng không muốn trở vào trong phòng nữa, cùng lắm cũng chỉ là đổi một công việc khác thôi, tuy cố gắng lâu như vậy mới có cơ hội thăng chức nhưng cô tình nguyện làm lại từ đầu cũng không muốn dây dưa với Triển Thiểu Huy nữa.
Đúng là Cố Hạ đã uống hơi nhiều, hai chân nhũn ra, cũng không thấy dưới chân có hai bậc thang, bước xuống một bước thiếu chút nữa đã ngã sấp xuống, theo phản xạ có điều kiện kéo lấy tay nắm bên cạnh để không bị ngã, nhưng chẳng qua lại không phải là tay nắm gì mà lại là một người, Cố Hạ cũng không lôi kéo gì anh ta mà mất thăng bằng cả người ngã nhào vào ngực anh ta.
Người đàn ông kia cũng quá nhiều rồi, toàn thân toàn mùi rượu, thân hình cao lớn nên cũng có thể miễn cưỡng giữ thăng bằng, miệng cười ra tiếng nói: “Ha ha, lại còn có mĩ nữ yêu thương nhung nhớ nữa!”
Cố Hạ vội vàng đẩy anh ta ra, liên tục xin lỗi, “Rất xin lỗi, rất xin lỗi.”
Người đàn ông kia lại bắt lấy cánh tay của cô, ôm lấy Cố Hạ, “Không sao, chúng ta cùng uống đi…”
“Anh nhận nhầm người rồi.” Cố Hạ dùng sức vung tay anh ta ra, người đàn ông này đã say khướt mà sức vẫn rất lớn, ý thức được cô gái kia đang giãy giụa ngược lại còn dùng tay ôm chặt lấy cô, giọng điệu mập mờ, “Đều yêu thích nhau cả còn giả vờ cái quái gì? Yên tâm, anh có rất nhiều tiền…”
“Buông ra…” Cố Hạ cảm thấy chán ghét, dùng sức giảy ra nhưng hình như người đàn ông kia không biết đau, vừa ôm Cố Hạ, tay bắt đầu chạy lung tung, chẳng qua là một giây sau người đàn ông kia đã bị một sức mạnh to lớn giật ra, ngay cả vừa xảy ra chuyện gì cũng không biết thì đã bị người ta hung hăng đẩy ngã trên mặt đất.
Cố Hạ giãy ra, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của Triển Thiểu Huy, Triển Thiểu Huy cũng không để ý đến Cố Hạ, tiếp tục bước qua nắm lấy cổ áo người đàn ông kia, nện một quyền vào bụng hắn ta, thoáng cái đã đánh đối phương gập người lại, ngay sau đó Triển Thiểu Huy lại dùng đầu gối hung hăng nện lên đỉnh đầu tên kia, miệng còn thấp giọng rống giận, “Người phụ nữ của tao cũng dám đụng đến…”
Người đàn ông kia không hề có sức chống trả lại, phát ra tiếng kêu đau đớn, Triển Thiểu Huy dường như không nghe thấy, đôi mắt đỏ bừng, lại hung hăng nện thêm vài quyền nữa, không giống như đang dạy dỗ người khác mà giống như đang giải tỏa cơn giận của mình hơn, xách cả người tên kia lên nén xuống ghế sofa gần đó, lại bước sang bắt lấy tên kia, tiếp tục đấm đá, dường như đang luyện với một bao cát hình người, “Cho mày dám tùy tiện đụng vào người phụ nữ của tao này… Mày dám đụng vào…thì phải trả giá thật đắt…”
Cho tới bây giờ Cố Hạ chưa từng thấy dáng vẻ này của Triển Thiểu Huy, đôi mắt đỏ ngầu trông giống như một con dã thú, dường như không hề biết mình đang làm gì, toàn thân tản ra một luồn sát khí làm cho người ta sợ hãi, Cố Hạ đứng dựa vào vách tường ngoại trừ trơ mắt ra nhìn thì cũng không biết nên làm gì. Nhân viên khách sạn đứng cách đó khá xa, còn có những vị khách khác, cò người hoảng sợ, có người đến xem náo nhiệt, có người gọi điện thoại tìm người giúp, dù sao cũng không ai dám tới gần.
Lúc Khâu Hàn ra ngoài thì nhìn thấy Triển Thiểu Huy đang đánh người, tư thế và sắc mặt kịch biến, nếu cứ như vậy sẽ đánh chết người, anh ta quát hai vệ sĩ đứng cách Triển Thiểu Huy không xa, “Các người chết cả rồi à”, vội vàng chạy tới giữ chặt lấy Triển Thiểu Huy, “Triển thiếu, đủ rồi, mau dừng tay lại! Cứ như vậy sẽ xảy ra án mạng đấy.”
Triển Thiểu Huy đẩy Khâu Hàn ra, “Cút ngay…Tôi phải đánh chết hắn…Hắn dám đụng vào người phụ nữ của tôi…” Nói xong lại nhấc chân đạp lên người đàn ông đã không còn phản ứng gì nữa nằm trên mặt đất.
“Giữ chặt ngài ấy lại!” Khâu Hàn không biết có phải Triển Thiểu Huy đã uống quá nhiều hay không, đứng lên ngăn Triển Thiểu Huy lại, “Đừng đánh nữa…Đủ rồi, Triển thiếu, hắn đã nằm trên mặt đất…Sau này sẽ dạy dỗ sau…”
Khâu Hàn vẫn kiên trì khuyên anh, mấy người khác vất vả lắm mới giữ Triển Thiểu Huy lại được, bảo vệ nhân cơ hội này kéo người kia ra, ánh mắt Triển Thiểu Huy như có lửa, còn chưa hết giận đá người nằm trên mặt đất một cước nữa.
Khâu Hàn không biết đã xảy ra chuyện gì mà làm cho Triển Thiểu Huy tức giận như vậy, thấp giọng dặn dò người trong khách sạn đưa người kia tới bệnh viện, lồng ngực Triển Thiểu Huy phập phồng kịch liệt, dường như cơn tức chưa tan hết vẫn còn muốn ra tay, quần áo sau trận đánh nhau vừa rồi đã xộc xệch, tóc tai cũng lộn xộn, anh cởi áo ngoài quăng sang bên cạnh, thở một hơi thật sâu để làm cho mình bình tĩnh lại, hơi ngửa đầu lên, nhìn thấy Cố Hạ đứng dựa vào bức tường bên kia, ánh mắt Triển Thiểu Huy trở nên tĩnh mịch, giống như một vùng biển rộng trong bóng tối.
Anh kinh ngạc nhìn cô, Cố Hạ cũng đang nhìn anh, trên mặt mang theo vẻ khiếp sợ cùng mờ mịt, cô đã nghe rất rõ lời anh nói khi đánh người kia, Cố Hạ hơi cắn môi, cuối cùng rũ mắt xuống, dường như không dám đối mặt nữa. Cô đã hoàn toàn tỉnh rượu, nhưng mà chân tay so với việc say rượu thì càng không còn sức nữa, không thể không dựa vào tường chống đỡ lấy thân thể, ánh mắt của Triển Thiểu Huy như muốn hút cô vào, thật lâu sau cô mới nói với anh được hai chữ, “Cảm ơn.”
Cô lại bổ sung thêm, “Cảm ơn ngài, chủ tịch Triển.”
Sắc mặt Triển Thiểu Huy rất nghiêm túc, giống như một quả bóng cao su bị xì hơi, cơn giận dần dần tan biến, anh đang làm gì vậy? Anh thật sự hận, hận Cố Hạ, hận người đàn ông đang có được cô, càng hận chính mình hơn, rõ ràng không thể lấy lại được gì nữa nhưng vẫn không thể từ bỏ được.
Cố Hạ hít một hơi thật sâu, sức lực hồi phục lại, thấp giọng nói: “Chuyện ngày hôm nay rất cảm ơn anh, nhưng mà, tôi đã không còn là người phụ nữ của anh nữa rồi.”
Triển Thiểu Huy lúc nãy còn lửa giận ngút trời bây giờ lại như bị rút hết sức lực, khuôn mặt lạnh lẽo đáng sợ tràn ngập vẻ chán nản, làm sao anh lại quên hiện giờ cô đã thuộc về người khác, Triển Thiểu Huy phát ra một tiếng cười lạnh từ trong cổ họng, “Hôm nay uống nhiếu quá, quên mất.”
Anh nhìn nhìn chung quanh, nhặt áo vest không biết vứt xuống mặt đất từ khi nào, xoay người giọng lạnh băng đến cực điểm, “Cố Hạ, từ nay về sau chúng ta không còn chút quan hệ nào nữa.”
Cố Hạ nhìn anh biến mất chỗ góc rẽ, đáy lòng dậy sóng, cô nhớ rõ trời thu năm đó gặp anh lần cuối cùng, Triển Thiểu Huy đã từng nói từ nay về sau anh sẽ không thích cô nữa, đã ba năm rồi, Cố Hạ không cho rằng mình có tài cán gì khiến cho anh nhớ mãi không quên, cô cũng không muốn dây dưa với anh nữa, nhưng khi nhìn thấy anh phát cuồng mà đánh người, dáng vẻ trở nên phẫn hận vô lực, lòng cô rối loạn cực điểm.
Mấy người lúc nãy cùng ăn cơm đứng cách đó không xa xem náo nhiệt, Cố Hạ đứng dựa vào vách tường không biết phải làm sao, một hồi chuông điện thoại liên tục vang lên, chuông vang lên thật lâu Cố Hạ mới biết là truyền đến từ trong túi của mình, lấy điện thoại từ trong túi ra, nhìn số điện thoại, giọng nói của cô khàn khàn, “Alo.”
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói ôn hòa của Nghiêm Hướng Vĩ, “Cố Hạ, anh đến khách sạn chỗ em ăn cơm, một cô gái như em ra ngoài uống rượu rất dễ bị lợi dụng, lát nữa anh sẽ tới đón em, em cứ ăn cơm đi, xong thì nói với anh một tiếng.”
Bây giờ Cố Hạ đã không còn chút sức nào, “Cảm ơn anh.”
“Có gì mà cảm ơn, anh không có ý gì khác đâu.” Nghiêm Hướng Vĩ cười cởi mở, lại hỏi: “Có phải em đã uống nhiều quá rồi không? Nghe thấy giọng em là lạ.”
“Em muốn về.” Cố Hạ nói, bữa cơm bát nháo đêm nay đã làm cho cô mệt muốn chết rồi. Cô không thèm nghĩ phải giải thích với sếp thế nào nữa, người khác có nói gì hay không cũng chẳng sao, cô chỉ muốn về nhà, trốn vào trong ổ chăn ngủ một giấc.
Nghiêm Hướng Vĩ đang đỗ xe ở cửa ra vào, nhìn thấy Cố Hạ chạy với tốc độ không ổn định tới, vội vàng đi về phía trước chuẩn bị đỡ lấy cô, “Có chuyện gì sao?”
“Không có gì.” Cố Hạ khoát tay bảo anh đừng lo cho mình, Nghiêm Hướng Vĩ hơi nhíu mày, mở cửa xe ra cho cô, lại đi vòng qua thân xe bước vào vị trí lái, giúp Cố Hạ buộc dây an toàn lại, lúc quay đầu xe thì một chiếc xe màu đen có rèm che chậm rãi lái qua, cửa sổ xe mở một nửa, nếu như đến gần nhìn thì có thể nhìn thấy sắc mặt không một chút biểu cảm của Triển Thiểu Huy, bình tĩnh giống như bão tố gần kéo đến trước mặt biển, nhưng mà nắm tay đã nắm lại thật chặt, đốt ngón tay lộ ra.
Cố Hạ ngồi trên ghế phụ day day thái dương, Nghiêm Hướng Vĩ đang liên miên nói gì đó, nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi của cô, nói: “Em ngủ đi, đến nơi anh sẽ gọi em.”
“Cam ơn anh đã đến đón em.” Cố Hạ vẫn ngồi không nhúc nhích, những ánh đèn hai bên đường chiếu rọi khiến mọi vật xung quanh trở nên không chân thật, cô khẽ nhắm mắt lại, “Em không có ý định ở lại thành phố C, nếu như công việc thuận lợi, sau khi khóa huấn luyện kết thúc em sẽ trở về chi nhánh.”
Mắt Nghiêm Hướng Vĩ nhìn về phía trước, “Là vì chán ghét anh nên mới không muốn ở lại thành phố C sao?”
“Anh suy nghĩ quá nhiều rồi.” Cố Hạ cảm thấy đau đầu, “Đến thành phố C chỉ là vì công việc, vốn không tính ở lại đây. Về chuyện của chúng ta, em cũng chưa nghĩ đến.”
Nghiêm Hướng Vĩ nghiêng đầu cười với cô, “Xem ra em chỉ là không thích thành phố này, Cố Hạ, em vẫn còn ở đây một tháng nữa, cho dù em không ở lại thành phố C thì hiện giờ thông tin cũng rất phát triển, giao thông cũng rất thuận lợi, anh có thể đến thăm em, đến một ngày nào đó em bị anh làm cho cảm động thì sẽ tính sau.”
Cố Hạ cảm thấy có lẽ cô không nên trở về thành phố C, cô đã dùng rất nhiều thời gian để quên đi Triển Thiểu Huy, không ngừng dùng công việc để bỏ thêm vào cuộc sống, nhưng mà đến tôi khi nằm trong ở chăn vẫn luôn nhớ đến Triển Thiểu Huy, có một thới gian ngắn, mỗi đêm cô đều mơ thấy anh, mơ thấy quãng thời gian tươi đẹp kia, khi tỉnh lại mới phát hiện ra chỉ là một giấc mơ mà thôi, khoảng cách giữa cô và anh chẳng những là trên trời và dưới mặt đất mà trái tim cũng cách nhau ngàn dặm. Khi đó đứng bên bờ biển, thường một mình ngẩn người nhìn về phía chân trời thật lâu, ngắm nhìn mặt biển mênh mông, nghĩ rằng phiền não của mình đối với biển rộng cũng chỉ là một hạt cát, thế giới này rất lớn, một ngày nào đó cô sẽ gặp được người có duyên với mình.
Tuy bữa tiệc hôm đó chấm dứt một cách khó hiểu nhưng công việc và cuộc sống của Cố Hạ cũng không bị ảnh hưởng quá nhiều vì chuyện hôm đó, lãnh đạo công ty cũng không hỏi đến, Triển Thiểu Huy cũng không xuất hiện nữa. Cố Hạ vẫn nhìn thấy khuôn mặt của anh trên tạp chí, ngày đó cô dạo phố cùng Từ Lộ Lộ, lúc đang thử quần áo trong một cửa hàng thời trang, trên ghế salon đặt đầy những cuốn tạp chí, Cố Hạ vừa ngồi xuống đã nhìn thấy mặt báo, trên tạp chí đưa thời gian cùng địa điểm đính hôn cụ thể của Triển Thiểu Huy, bấm tay tính toán, thì ra là cuối tuần này.
Từ Lộ Lộ mặc một bộ quần áo màu tím đi ra từ phòng thử đồ, xoay vài vòng trước gương, chuẩn bị đi đến hỏi ý Cố Hạ, thấy cô nhìn chằm chằm vào tạp chí nên hỏi: “Đang nhìn gì thế?”
“Không có gì.” Cố Hạ nhìn sang chỗ khác, ngắm bộ quần áo trên người Từ Lộ Lộ, “Bộ này rất đẹp.”
“Mình cũng thấy không tệ.” Từ Lộ Lộ quét mắt qua cuốn tạp chí, một cặp đẹp đôi trai tài gái sắc, cô ngẩng đầu lên kéo kéo áo, nhìn nhân viên bán hàng nói: “Lấy cái này.”
Mang theo chiếc túi có in nhãn hiệu riêng của cửa hàng đi ra, hai người song song đi tới, Từ Lộ Lộ nhìn cô, “Giờ mà vẫn còn quan tâm sao?”
“Quan tâm cũng sẽ không trở lại, vốn mình nghĩ anh ta đã kết hôn rồi.” Cố Hạ cười cười, giống như đang đùa, “Vị hôn thê của anh ta thật đẹp, hai người bọn họ rất thích hợp để lên tạp chí, thỉnh thoảng ngồi tám chuyện một chút.”
“Cậu nói đúng.” Từ Lộ Lộ thấy dáng vẻ thật sự không quan tâm đến của cô, “Sau khi cậu đi được một năm, anh ta có hỏi mình cậu đang ở đâu, khi đó mình nói với anh ta cậu đã mang thai và kết hôn rồi, lúc ấy sắc mặt anh ta rất khó coi, nhưng mà mình thấy thế thì rất vui sướng trong lòng. Khi đó cũng không có số điện thoại của cậu, hình như đã quên kể chuyện đó cho cậu nghe.”
“Vậy sao?” Cố Hạ hơi nghiêng mặt qua, mang theo một vẻ ngẩn ngơ, “Không nhìn thấy dáng vẻ kia của anh ta thật là đáng tiếc. Nhưng mà cũng chẳng sao, thật sự mình sống rất tốt.”
Từ Lộ Lộ cũng biết Cố Hạ cũng không muốn nói chuyện liên quan đến Triển Thiểu Huy, chỉ cửa hàng thời gian bên cạnh, “Nhìn cửa hàng này xem, cậu cũng mua vài bộ đi, cũng đã lâu cậu không đi mua đồ rồi.”