Ngày đến bữa tiệc đã gần tới, Cố Hạ vẫn còn buồn rầu vì không biết phải mặc gì, đang trong lúc cô chuẩn bị xả máu đi mua một bộ lễ phục cho đàng hoàng thì thư kí của công ty gọi điện tới, “Cố Hạ, tổng giám đốc Trâu gọi cô lên.”
Cô bước vòng phòng tổng giám đốc, trên bàn làm việc màu đỏ thẫm đặt một cái hộp, Trâu Nhuận Thành nhìn cô nói, “Đại ca nói đưa bộ lễ phục này cho cô.”
Nguyên văn lời nói của Triển Thiểu Huy là như vầy: “Tiểu Ngũ, tìm một bộ lễ phục cho Cố Hạ, đến lúc đó đỡ phải xấu hổ mất mặt.”
Việc này mà không đơn giản sao, gọi một cú điện thoại đến cửa hàng, rất nhanh sẽ có một bộ giao đến, Trâu Nhuận Thành từ trên bàn làm việc đứng lên dò xét Cố Hạ, cân nặng của cô giảm vừa phải, hơn nữa eo cũng nhỏ đi, chỉ là sắc mặt không còn hồng nhuận như trước, Trâu Nhuận Thành nói: “Quả nhiên càng thon thả, nhưng mà phải chú ý đến dinh dưỡng, thân thể khỏe mạnh mới có thể làm việc tốt. Quần áo cô cứ mang về thử xem hợp không, trên đó có số điện thoại cùng địa chỉ của cửa hàng, không thích thì cứ gọi điện qua bảo bọn họ sửa, đến lúc đó đừng có mà làm mất mặt Khải Hoành đấy.”
Cố Hạ rất bất ngờ, ông chủ đưa cái gì cô cũng không dám từ chối, liên tục nói lời cảm ơn anh. Trong giờ làm việc, Trâu Nhuận Thành không để cô mang đi ngay, nói cô lúc tan ca hãy tới lấy, đỡ để cho kẻ khác nói này nói nọ.
Chiếc váy màu vàng nhạt, kích thước vừa người, kiểu dáng cũng tương đối bảo thủ hào phóng, dài vừa đến đầu gối, phần cổ thắt một chiếc khăn lụa, bớt được phiền não về vòng cổ, cũng coi như chọn quần áo qua điện thoại mà Trâu Nhuận Thành cũng có thể nói ra trọng điểm bằng vài câu, đồ giao tới rất hợp với Cố Hạ.
Sinh nhật của Quý Phi Dương đúng vào thứ bảy, địa điểm tổ chức tiệc là một nhà hàng cao cấp, Cố Hạ thay lễ phục, trang điểm, đến cửa hiệu làm tóc, nhìn mình trong gương, nhịn không được cong cong bờ môi, bộ lễ phục bằng lụa khiến cả người cô trở nên xinh đẹp sáng chói, có một loại cảm giác diệu kì, ngay cả khí chất của mình cũng hoàn toàn khác với ngày thường, vẻ đẹp thuộc về mình như được bộc lộ hoàn toàn.
Đang là ngày mùa thu, ánh sáng đêm tối bao phủ một vầng sáng màu vàng kim lên những tòa nhà, bên ngoài bộ lễ phục Cố Hạ khoác thêm một chiếc áo khoác, mang theo hộp quà, đón taxi trước cửa ra vào. Trong tay cô ôm hộp quà sinh nhật dành cho Qúy Phi Dương, một bức chữ thập cho chính mình thức đêm thêu, bởi vì thời gian không có nhiều nên cô chọn một bức thêu đơn giản, chính giữa là bốn chữ “sinh nhật vui vẻ”, xung quanh có hoa văn trang trí, còn thêu thêm vài chữ nhỏ. Cả bức thêu khoảng chừng chiếc notebook mười bốn tấc, nửa tháng nay, thời gian rảnh của cô không phải ở phòng tập giảm béo thì là dành cho món quà sinh nhật này.
Cố Hạ tới tương đối sớm, được bồi bàn dẫn vào trong đại sảnh, xa xa nhìn thấy Quý Phi Dương mặc một bộ đồ vest cao cấp màu trắng nổi bật vẻ đẹp như tranh của mình, anh đang nói chuyện cùng với những người bên cạnh, nhìn dáng vẻ đều là người trên thương trường, Quý Phi Dương cũng nhìn thấy Cố Hạ, chỉ đứng từ xa cho cô một nụ cười dịu dàng, dường như rất áy náy vì mình không thể phân thân. Cố Hạ cười cười với anh, cô không giao món quà trên tay cho bồi bàn, hy vọng có thể tự tay giao nó cho anh.
Trong đại sảnh có không ít người, bữa tiệc sinh nhật này trên danh nghĩa là một bữa tiệc rượu, như thực ra là bữa tiệc xã giao của những người có tiếng tăm, Quý Phi Dương cùng lắm cũng chỉ có thể tự quyết định mời một số bạn bè mà thôi. Tới tương đối sớm chẳng qua chỉ là một số ông chủ, hy vọng có thể tận dụng cơ hội mở rộng quan hệ với những nhân vật lớn, chỉ trò chuyện vài câu đã xem như quen mặt.
Quý Phi Dương bớt chút thời gian chạy lại, nói với cô: “Cố Hạ, em tới sớm thật.”
Cố Hạ đưa món quà trong tay cho anh, “Quý sư huynh, đây là do em tự mình làm, tặng cho anh làm quà sinh nhật.”
“Em tốn công sức như vậy thật quý.” Quý Phi Dương cười nhận lấy, “Lát nữa có thể anh không có thời gian tiếp em, em cứ thoải mái đi, có cần gì thì gọi bồi bàn, cứ ở đây quen thêm vài người bạn.”
Chưa nói được mấy câu thì cách đó không xa đã có người gọi anh, khuôn mặt có vài điểm giống với Quý Phi Dương, chỉ là lớn hơn vài tuổi, Cố Hạ đoán đó là anh trai của anh, Quý Phi Dương nói với Cố Hạ một câu “Anh đi một chút đây.” Rồi vội vàng chạy về phía đó.
Người đến ngày càng nhiều, phụ nữ khoác tay đàn ông tiến vào, đèn thủy tinh trên trần nhà phát ra ánh sáng nhu hòa, chiếu rọi vào đại sảnh càng làm nổi bật vẻ xinh đẹp động lòng người, có dịu dàng hiền thục, có quý phái hơn người, có…Mỗi động tác giơ tay nhấc chân đều vô cùng phong tình. Bọn họ đều là những người có kinh nghiệm tham dự tiệc tùng, bất kể là người quen hay là người mới gặp mặt lần đầu đều tỏ ra thân thiện. Nhìn những khuôn mặt tinh sảo xinh đẹp không ngừng đảo qua trước mắt, Cố Hạ bắt đầu hoài nghi chính mình đã tự dấn thân vào đấu trường của những mĩ nữ, vậy mà buổi chiều còn có một chút vui sướng, đây mới thật sự là khác nhau một trời một vực.
Đối với Cố Hạ mà nói thì đây là một hoàn cảnh hoàn toàn lạ lẫm, cô không biết những người nơi này, cũng không giỏi bắt chuyện cùng người xa lạ, chân tay có vẻ luống cuống, dứt khoát tìm một ngõ ngách nào đó ngồi xuống, đây là một bữa tiệc đứng, gắp vài miếng điểm tâm, đặt trên bàn từ từ ăn. Về sau cô nhìn thấy Triệu Cổ trong đám người, gọi anh ta hai tiếng, Triệu Cổ đang bận nói chuyện với hai cô nàng xinh đẹp nên không nghe thấy cô gọi, Cố Hạ lại không muốn quấy rầy.
Tất cả quần áo chỉnh tề lộng lẫy tập trung ở đại sảnh, Quý Phi Dương bị không ít người vây quanh, không thể đến nói chuyện với Cố Hạ được, cô không khỏi thấy chán nản, bưng một ly nước trái cây nhìn mọi người đi tới đi lui, cô không nhìn thấy bóng dáng của Triển Thiểu Huy, không biết rốt cuộc người này có tới không.
Bữa tiệc chính thức bắt đầu, người dẫn chương trình bảo mọi người yên lặng, đang định mới Quý Phi Dương lên đọc diễn văn thì không ngờ đằng sau đột nhiên truyền đến tiếng mở cửa, hai cánh cửa chính mở ngược chiều nhau, mấy người đàn ông ngẩng đầu bước vào, người đàn ông chính giữa mày kiếm mắt sáng, tuấn lãng hơn người, hai hàng lông mày tản ra khí chất tinh anh bốn phía, Cố Hạ nhìn thấy rõ ràng, kiêu ngạo đến muộn như vậy đúng là Triển Thiểu Huy và Trâu Nhuận Thành, đằng sau có vài vệ sĩ đi theo.
Vệ sĩ đứng ẩn sau chỗ tối bên cánh cửa, hai người từng bước đi về chính giữa bữa tiệc, Triển Thiểu Huy nhẹ nhàng vuốt cằm nhìn Quý Phi Dương, nói: “Thật ngại quá, đã đến muộn.”
Trên mặt anh mang theo một nụ cười nhàn nhạt, hoàn toàn không có thành ý nhận lỗi, như là hiên ngang đến muộn, ngược lại người nhà họ Quý lại khách sáo nói: “Triển thiếu cùng tổng giám đốc Trâu chịu đến đây, thật may mắn, may mắn!”
Nói chuyện vài câu, ba của Quý Phi Dương đứng ở giữa đài nói vài câu, sau đó đẩy con của mình lên trước sân khấu, ánh mắt Cố Hạ chỉ dán trên người Quý Phi Dương, cảm thấy từng động tác của anh đều hấp dẫn vô cùng, về phần nói cái gì thì hoàn toàn không nghe rõ.
Tốp năm tốp ba, ăn uống linh đình, sau khi Quý Phi Dương đọc diễn văn xong, rất nhanh đã bị những cô gái xinh đẹp vây quanh, Cố Hạ khẽ thở dài, đã quên gần đây đang giảm béo, cầm chén gắp không ít đồ ăn ngon. Thỉnh thoảng cô nhướng mắt nhìn vào chính giữa đám người kia, Triển Thiểu Huy cũng bị không ít người vây quanh, cả trai lẫn gái đều có.
Một lát sau tiếng âm nhạc vang lên, nhân vật chính Quý Phi Dương mời một cô gái quốc sắc thiên hương nhất vào sàn nhảy, nam điển trai nữ xinh đẹp, quả nhiên là do ông trời tác hợp, Cố Hạ nhìn bọn họ xoay tròn trong sàn nhảy, tà váy của cô gái kia nhẹ nhàng bay lên, giống như một cánh hoa sen, mờ ảo lãng mạn, Cố Hạ nhịn không được phải chậc chậc tán thưởng, rồi sau đó lại khẽ thở dài.
Cô một mình núp ở trong bóng tối, vị trí này thật sự quá khuất, bàn này cũng chỉ có mình Cố Hạ ngồi, trước mặt là những món ngon. Cô nhìn thấy rất nhiều những người đàn ông nhã nhặn hành lễ với những cô gái, mời họ ra khiêu vũ, trong lòng không tránh khỏi cảm giác cô đơn, cảm giác bị người khác lãng quên thật không dễ chịu chút nào. Cố Hạ đưa miếng tôm viên lên bỏ vào miệng, không ngại có người đang ngồi xuống bên cạnh, mang theo một chút vui vẻ hài hước: “Không phải đang giảm béo sao?”
Cố Hạ nhìn nhìn Triển Thiểu Huy ngồi bên cạnh, bỏ tôm viên vào miệng, nhai nhai rồi nuốt xuống, nói: “Không ăn no thì làm sao có sức mà giảm béo?”
Khóe môi Triển Thiểu Huy cong lên thành một nụ cười, “Đang ganh tị?”
Ánh mắt Cố Hạ vẫn vô ý nhìn nghiêng qua những đôi nam nữ chói mắt trong sàn, nói là ganh tị thì cũng không phải nha, xem như đang thất vọng đi, trong một đám những cô gái thiên kiều bá mị, Quý Phi Dương làm sao có thể để ý tới cô chứ? Cũng không biết đêm nay đây là lần thở dài thứ mấy, Cố Hạ lại thở dài một hơi, liếc nhìn anh đang ngồi bên cạnh, nghi ngờ hỏi: “Sao ngài không mang bạn gái đến?”
“Phiền toái.” Triển Thiểu Huy phun ra hai chữ.
Ở đây vốn là góc tối không người, đã có người bắt đầu lân la tới, hai ba người đàn ông cầm ly rượu đến, “Triển thiếu, tìm khắp nơi mà không thấy ngài, thì ra là ở chỗ này cùng giai nhân…” “Vị tiểu thư này thật xinh đẹp, trông rất lạ, không biết là thiên kim nhà ai?...”
Cố Hạ cười yếu ớt, cô ngồi trong này nửa ngày cũng chẳng có ai đến chào hỏi, lúc này bọn họ lại biểu lộ vẻ kinh ngạc không biết là giai nhân ở đâu. Triển Thiểu Huy nhướng mắt lên, tay vòng qua ghế dựa sau lưng Cố Hạ đáp: “Có xinh đẹp không?”
Một người đàn ông vội vàng tỏ ra say mê, “Thiên sinh lệ chất (trời sinh ra khí chất diễm lệ), xinh đẹp, nhìn là biết sinh ra trong gia đình danh giá.”
Triển Thiểu Huy lại nhếch môi lên, “Vậy là sai rồi, cô ấy không phải sinh ra trong gia đình danh giá.”
“Hả?” người đàn ông kia kinh ngạc, “Không phải gia đình danh giá mà lại ưu nhã như thế, khí chất hơn người, quả thật không giống người bình thường!”
Cố Hạ nhịn không được cười khẽ một tiếng, góc tối quạnh quẽ thoáng cái trở nên náo nhiệt, người đến đây ngày càng nhiều, không ngừng có những cô gái đi tới mời Triển Thiểu Huy khiêu vũ nhưng đều bị anh lạnh nhạt mà nhã nhặn từ chối, các cô gái kia trước khi rời đi còn cẩn thận đánh giá Cố Hạ, ánh mắt rõ ràng có chút không cam lòng.
Nhìn những ánh mắt không thể tin được của những đôi trai gái kia, tâm tình Cố Hạ thoáng cái vui vẻ lên không ít, mặc dù ánh mắt chỉ dính vào Triển Thiểu Huy nhưng không ai đoán được Cố Hạ là ai. Một bản nhạc kết thúc, mọi người đều rời khỏi sàn nhảy, không ít ánh mắt của những cô gái dán về phía Quý Phi Dương, trong đó có cả Cố Hạ, không biết điệu nhảy tiếp theo anh sẽ mời ai.
Triển Thiểu Huy rõ ràng nhìn ra tâm tư của cô, nói khẽ: “Nếu như tôi có thể để cô giống như cô gái vừa rồi, cùng khiêu vũ với Quý Phi Dương thì cô sẽ cảm ơn tôi thế nào?”
Cố Hạ khó tin nhìn anh, “Ngài nói có thể để tôi khiêu vũ cùng Quý Phi Dương, giống như anh ấy và cô gái vừa rồi?”
Hàng chân mày của Triển Thiểu Huy nhướng lên, “Tôi sẽ tự có cách.”
Cố Hạ cười khổ, vô cùng khẳng định nói: “Không có khả năng.”
“Sao lại không có khả năng?” Một chuyện nhỏ như vậy, Triển Thiểu Huy đã muốn thì có thể không làm được sao?
Cố Hạ lại gắp thêm một miếng tôm viên, “Bởi vì tôi không biết khiêu vũ.”