Chương 57: Tức giận
“Không may mắn.” Ba chữ này khiến cho Tô Hiểu Nhiên cau mày dữ dội.
Trong mắt cô, chồng cô Mặc Hiên Sâm là một ngôi sao may mắn của cô và là ngôi sao may mắn không ai có thể thay thế, cũng không nỡ buông tay.
Nhưng Giang Đạt Dũng lại dám ở trước mặt cô nói anh “Không may mắn”.
Cô ngước mắt lên, hung hăng trừng mắt nhìn Giang Đạt Dũng: “Cậu còn dám nói xấu chồng tôi thêm một câu nào nữa, tôi sẽ đuổi cậu ngay lập tức.”
“Ngay bây giờ. Mau xin lỗi chồng tôi. Nói cậu không nên nói anh ấy không may mắn.”
Giọng nói lanh lảnh của cô gái mang theo vẻ hung dữ, mặt cũng lộ rõ vẻ tức giận.
Giống như con mèo nhỏ đang bị thiếu sữa, muốn hù dọa mọi người.
Giang Đạt Dũng như thể bị sét đánh làm đôi, đứng chôn chân tại chỗ.
Đây… Đây có phải là Tô Hiểu Nhiên mà anh ta quen không?
Cả một ngày hôm qua, anh ta dẫn Tô Hiểu Nhiên chạy đi chạy lại ở công ty từ trên xuống dưới mà cũng không thấy cô có một lời oán than, tính tình tốt hơn lúc này nhiều.
Nhưng mới một đêm trôi qua mà đã lại trở nên hung dữ như vậy?
Mặc Hiên Sâm cười nhẹ, đưa tay lên giữ chặt lấy cô: “Thôi bỏ đi.”
“Cái gì mà thôi bỏ đi?”
Người mà từ trước tới trước giờ đều không thích gây rắc rối như Tô Hiểu Nhiên hôm nay lại giống như một con sư tử con đang xù lông, hung dữ nhìn chằm chằm Giang Đạt Dũng nghiền răng: “Mau xin lỗi đi.”
Giang Đạt Dũng không còn cách nào khác, chỉ đành lặng lẽ nhìn Mặc Hiên Sâm: “Xin lỗi, anh Mặc, tôi không nên nói như vậy.”
Tô Hiểu Nhiên bĩu môi, bỏ ánh mắt dữ tợn đi, quay đầu lại nhìn Mặc Hiên Sâm với ánh mắt dịu dàng: “Ông xã, lời anh ta nói anh đừng để trong lòng, đó đều là máy lời nói vớ vẫn của anh ta mà thôi.”
Giang Đạt Dũng há hốc mồm.
Trước đây, Tô Hiểu Nhiên có thái độ này với Mặc Hiên Sâm, anh ta còn hiểu được, dù gì cô ấy cũng là một cô gái nghèo, còn Mặc Hiên Sâm là một cậu chủ nhà giàu.
Nhưng bắt đầu từ ngày hôm qua, Tô Hiểu Nhiên đã trở thành một người phụ nữ giàu có với khối tài sản hơn một nghìn bảy trăm tỷ.
Vậy mà cô ấy lại không có chút kiêu ngạo nào, đối xử với Mặc Hiên Sâm vẫn dịu dàng như vậy, vẫn tốt như vậy.
Đoàn xe Mercedes — Benz bắt đầu di chuyển.
Vi lời nói lúc nãy của Giang Đạt Dũng nên suốt dọc đường, Tô Hiểu Nhiên cũng không thèm đề ý đến Giang Đạt Dũng.
Cô gái nhỏ ngoan ngoãn luôn khéo léo trông coi Mặc Hiên Sâm.
“Ông xã, anh có khát không?”
“Anh uống cà phê hay nước chanh?”
“Ông xã.”
8 giờ sáng.
Trong phòng hội nghị lớn nhất của tập đoàn Liễu Thị.
Quản lý các bộ phận lớn cùng nhân viên phụ trách của tập đoàn đã đợi ở trong phòng hội nghị từ sáng sớm.
Đối với vị tổng giám đốc Tô mới đến này, mọi người đều rất mong đợi.
“Nghe nói, vị tổng giám đốc Tô này là tình nhân của ông chủ cũ Liễu Thanh Hùng.”
“Thật hay giả vậy? Hôm qua tôi gặp tổng giám đốc Tô rồi, dáng vẻ nhỏ bé lắm, thật sự có thể được Liễu Thanh Hùng nhìn trúng sao?”
“Lúc đầu tôi cũng nghỉ ngờ, nhưng mọi người biết gì không? Trong hai ngày nay, chỉ cần có bất cứ thông tin gì trên mạng liên quan đến vị tổng giám đốc Tô này thì đều sẽ bị gỡ xuống ngay lập tức, thật là kinh khủng.”
“Trời ơi. Thế thì tôi cũng không tin quan hệ của bọn họ là bình thường, nếu thật sự không có gì thì sao phải sợ người khác nói?”
Trong phòng hội nghị, những âm thanh bàn tán vang lên không ngừng nghỉ.
Đột nhiên, những tiếng bàn tán trong phòng hội nghị dừng lại.
Ở phía xa, cửa phòng hội nghị được mở ra.
Vị tổng giám đốc Tô mà họ coi là người thứ ba Tô Hiểu Nhiên vừa cười vừa đẩy một người đàn ông ngồi xe lăn chằm chậm đi vào chính giữa.
Người đàn ông ngồi xe lăn có ngũ quan thanh thoát, sống mũi cao, lông mày rậm, dáng người cao ráo.
Đôi mắt anh bị một tấm vải làm bằng tơ lụa che lại, khiến cho cả người anh đều toát lên vẻ xa cách và bí ẩn, dù có nhìn từ phía xa.
Trong phòng hội nghị, có người kinh ngạc, có người nín thở.
Hơn nữa, mọi người còn bắt đầu bàn tán về thân phận của người đàn ông này.
Tô Hiểu Nhiên đẩy Mặc Hiên Sâm đến vị trí chủ trì: “Xin chào mọi người, tôi là Tô Hiểu Nhiên.”
“Người này là chồng của tôi, Mặc Hiên Sâm.”
Câu này vừa được nói ra, toàn bộ phòng hội nghị bùng nỗ trong tích tắc.
Mặc Hiên Sâm.
Không phải cái tên mà từ nhỏ đã khắc chết bố mẹ, mười ba tuổi khắc chết chị gái, không lâu trước đây còn khắc chết ba vị hôn thê, đây chẳng phải là ngôi sao chổi của nhà họ Mặc sao?
Thật không ngờ chồng của Tô Hiểu Nhiên lại là người như thế này?
Giang Đạt Dũng nhìn cảnh tượng trước mắt, bắt lực ray ray lông mày.
Anh ta đã đoán được mọi chuyện sẽ như vậy.
Ông chủ trước của tập đoàn Liễu Thị, Liễu Thanh Hùng là một người vô cùng mê tín, cho nên những người dưới trướng này cũng đã sớm bị làm hư.
Thân phận của Mặc Hiên Sâm rất nhạy cảm, Tô Hiểu Nhiên đưa anh đến đây thật sự không phải là một sự lựa chọn đúng đắn.
Sau một hồi bàn luận, một người đàn ông nhìn có vẻ không còn trẻ vuốt râu đứng dậy: “Tổng giám đốc Tô, tôi biết sau khi cô lên làm tổng giám đốc, cô cũng muốn chia sẻ niềm vui với gia đình.”
“Nhưng tập đoàn có quy tắc của tập đoàn.”
“Chồng cô có thân phận đặc biệt, cô không nên đưa chồng cô đến đây.”
“Sau khi anh ta đến, công ty chúng ta lại phải chi thêm một khoản chỉ phí.”
Tô Hiểu Nhiên ban đầu đã cảm thầy không vui vì những lời bàn luận của đám người đứng ngoài, bây giờ lại nghe thấy người đàn ông này nói như vậy, trong lòng cô càng cảm thấy khó chịu.
Nhưng cô vẫn giữ vững thái độ hòa nhã và lịch sự: “Thêm một khoản chỉ phí sao?”
“Đúng.”
Người đàn ông giương mắt nhìn thoáng qua Mặc Hiên Sâm đang ngồi trên xe lăn, nở một nụ cười chế giễu: “Thêm một khoản chỉ phí mời người đến xua đuổi tà ma.”
Lời của người đàn ông vừa thốt ra, cả phòng hội nghị vang lên những tiếng cười lớn.
Bàn tay vốn thả lỏng bên người của Tô Hiểu Nhiên nắm chặt thành nắm đắm.
“Người này tên Hoàng Thái, là nhân viên kỳ cựu trong bộ phận thiết kế của công ty chúng ta, tất cả những kế hoạch đầu tư của công ty chúng ta đều phải thông qua ông ta.”
Giang Đạt Dũng nghiêng người về phía Tô Hiểu Nhiên, nhỏ giọng nhắc nhở: “Ông ta ở công ty có nhiều tay chân, cô vừa mới đến, đừng đắc tội với ông ta.”
“Lỡ như ông ta không được vui vẻ, mang theo những người kia rời khỏi đây, gia nhập vào những công ty khác, kết cục của chúng ta sẽ rất thảm.”
Giang Đạt Dũng thở dài: “Tổng giám đốc Tô, cô vẫn nên nhẫn nhịn một chút.”
Tên Hoàng Thái này ỷ rằng bản thân có năng lực, ỷ rằng nhà mình có quan hệ rộng, làm mưa làm gió trong công ty đã quen, Liễu Thanh Hùng trước mặt đã không có cách nào làm khó dễ ông ta, Tô Hiểu Nhiên lại càng không đắc tội nổi với ông ta.
“Ông đã bị sa thải.”
Hít sâu, thở ra một hơi, Tô Hiểu Nhiên lạnh lùng đáp.
Cả phòng hội nghị trong chốc lát đều im lặng, dường như một cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy.
Tất cả mọi người đều bị sốc.
Tuy nói rằng quan mới đến đốt ba đống lửa, nhưng cũng không nên đốt hết sạch nền móng của công ty chứ?
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!