Chương 54: Ông xã anh nhát định phải giúp em
Mặc Hiên Sâm cười ra tiếng: “Làm Tổng giám đốc không tốt sao? Rất nhiều người mong mà không được đầy.”
Tô Hiểu Nhiên ngước mắt nhìn dàn vệ sĩ áo đến đứng ở xa, còn có Giang Đạt Dũng đứng cách đó không xa luôn cười một góc bốn lăm độ với cô: “Không tốt.”
Anh vui vẻ, vừa cầm điện thoại vừa kiểm tra tài liệu Liễu Thanh Hùng gửi cho anh trên máy tính: “Có gì không tốt.”
“Thích làm gì thì làm, thích mua gì thì mua.”
Tô Hiểu Nhiên sắp khóc rồi: “Nhưng những thứ này đều không phải của em.”
Cô chỉ là một con nhóc nhà quê, thân phận tôn quý như Tổng giám đốc cô không thể tiếp nhận được.
Cô gái nhỏ sụt sịt: “Ông xã, tâm trạng của em bây giờ giống như đột nhiên bị mười lăm tỷ đập vào đầu vậy, không dám động cũng không dám tiêu, còn có chút sợ.”
Mặc Hiên Sâm cười nhẹ một tiếng: “Tập đoàn Liễu thị không chỉ có mười lăm tỷ thôi đâu.”
“Những cổ phần mà Liễu Thanh Hùng chuyển cho em, tầm một nghìn năm trăm tỷ.”
“Bốp” một tiếng, điện thoại của Tô Hiểu Nhiên rơi xuống.
Một lúc sau, Tô Hiểu Nhiên nhặt điện thoại lên: “Em vừa bảo Giang Đạt Dũng tìm Liễu Thanh Hùng về, em có thể trả cho ông ta không?”
“Không được.”
Mặc Hiên Sâm cười nhẹ: “Việc chuyển nhượng tài sản có thời hạn một tháng, trong một tháng này, những tài sản này chỉ có thể là của em.”
Tô Hiểu Nhiên mím môi: “Vậy một tháng sau em chuyển lại cho ông ta thì sao?”
“Cũng không được.”
Cô nhíu mày: “Tại sao?”
Người đàn ông dựa vào ghế đổi một tư thế thoải mái: “Bởi vì ông ta sẽ không muốn.”
Mặt Tô Hiểu Nhiên cau thành quả khổ qua.
“Vậy phải làm sao đây?”
Mặc Hiên Sâm cười nhẹ, vừa nhìn báo cáo tài chính của tập đoàn Tô thị vừa được đổi tên, nhếch môi: “Em chỉ có thể làm Tổng giám đốc của em thôi.”
“Tập đoàn này có hàng chục nghìn nhân viên, Liễu Thanh Hùng chạy rồi, nếu em không làm tốt, những người này đều phải cạp đất mà ăn.”
“Rằm.”
Tô Hiểu Nhiên lập tức cảm thấy vai nặng trĩu nhưng cô hoàn toàn không có đầu mối gì cả.
Cô là sinh viên khoa tim ngoại.
Cô không muốn làm Tổng giám đốc, cô muốn làm bác sĩ.
Đoán được suy nghĩ của Tô Hiểu Nhiên, Mặc Hiên Sâm cười nhạt một tiếng, cũng không tiếp tục chọc cô nữa: “Tôi cũng nghe quản gia báo cáo mười mấy năm rồi, có lẽ có thể giúp được em?”
Tô Hiểu Nhiên giống như tìm được cứu tinh vậy: “Được được được. Ông xã anh nhất định phải giúp em.”
“Anh giúp em quản lý công ty, em đi khuyên Liễu Thanh Hùng thu hồi lại, chúng ta nhất định sẽ thành công.”
Mặc Hiên Sâm cười, trong giọng nói trầm thấp có giọng điệu cưng chiều không thẻ che giấu: “Em không lo một người mù như anh, làm không tốt công việc này sao?”
Tô Hiểu Nhiên nghiêm túc lắc đầu: “Không lo, ông xã em luôn là tốt nhất.”
Hơn nữa cho dù anh không làm không tốt cũng tốt hơn một người không biết gì như cô đúng không?
Mặc Hiên Sâm được cô khen nhếch môi lên: “Vậy được, sau này em làm Tổng giám đốc bên ngoài tập đoàn Tô thị, anh làm hậu thuẫn phía sau em?”
“Được. Quyết định như vậy đi.”
Anh nói như vậy, tảng đá to trong lòng Tô Hiểu Nhiên cũng rơi xuống.
Nhưng cô quay đầu nhìn Giang Đạt Dũng vẫn đang cười một góc bốn lăm độ với cô: “Bây giờ em phải làm thế nào?”
“Cùng bọn họ đến kiểm tra công ty.”
Mặc Hiên Sâm ở bên kia điện thoại nhàn nhạt nói: “Dù sao thân phận Tổng giám đốc này em cũng không thể thoát được, không bằng đi thể nghiệm cảm giác làm Tổng giám đốc một chút.”
Tô Hiểu Nhiên nhíu mày suy nghĩ.
Cũng đúng, gười bình thường muốn có cơ hội này cũng không thể có được, không bằng dẫn theo Đường Nhất Vi, đi sảng khoái một lần.
“Hiểu Nhiên.”
Tô Hiểu Nhiên vừa cúp điện thoại, Đường Nhất Vi đã vội vàng chạy từ trong phòng học ra.
Cô ấy thở dốc đứng trước mặt Tô Hiểu Nhiên, vừa lau mồ hôi vừa nhìn những vệ sĩ đen sì kia: “Nếu không phải quân đoàn áo đen này của cậu, tớ còn không tìm được cậu đâu, sao lại chạy đến đây vậy?”
Tô Hiểu Nhiên ảo não: “Không muốn quá khoe khoang.”
Cô hít mũi, kể chuyện Liễu Thanh Hùng chuyển cô phần cho cô cho Đường Nhất Vi nghe.
“Trời ơi.”
Đường Nhất Vi cười ngặt nghẽo: “Thật sự bị tớ đoán trúng sao?”
“Chanh nhỏ, cậu nói anh mù nhà cậu rốt cuộc có ma lực lớn thế nào chứ?”
“Lần trước Liễu Như Loan mắng cậu mấy câu, bồ cô ta đích thân lái chiếc xe Lincoln đến đưa cậu về nhà.
“Hôm qua Liễu Như Loan đánh nhau với cậu, bố cô ta sợ đến nỗi trực tiếp chuyển công ty sang cho cậu?”
Tô Hiểu Nhiên và Đường Nhất Vi đi ở phía trước, Giang Đạt Dũng dẫn theo đội quân đi ở phía sau.
Ánh mắt bạn học trên đường khiến Tô Hiểu Nhiên cảm thấy không thoải mái.
Cô cong môi, nắm tay Đường Nhát Vi: “Trong vòng một tháng tớ không thể trả lại số tiền và công ty này cho bồ Liễu Như Loan.”
“Cho nên trong một tháng này, tớ vẫn phải làm Tổng giám đốc của tập đoàn Tô thị này.”
Đường Nhất Vi cười đến nỗi không thể thẳng lưng: “Không ngờ, có một ngày tớ cũng sẽ trở thành bạn của Tổng giám đốc một tỷ năm trăm nghìn.”
Tô Hiểu Nhiên trợn trắng mắt nhìn cô ấy.
Ở cổng trường còn có một chiếc Lincoln phiên bản dài của Liễu Thanh Hùng lần trước đến đón cô.
Giang Đạt Dũng mở cửa xe, Tô Hiểu Nhiên cũng không ra vẻ, kéo Đường Nhất Vi ngồi lên.
Đường Nhất Vi nhìn ra ngoài kính xe: “Bây giờ đi đâu?”
Tô Hiểu Nhiên có chút đau đầu xoa mi tâm: “Theo như ông xã tớ nói.”
“Là đi thị sát với tư cách là Tổng giám đốc, sảng khoái một lần.”
Đường Nhất Vi ngắn ra, sau đó cười híp mắt khoác cánh tay Tô Hiểu Nhiên: “Tớ đi với cậu.”
Tô Hiểu Nhiên gật đầu: “Chính là muốn cậu đi với tớ mà.”
Một mình cô thật sự không ứng phó được.
Vi vậy cả một buổi chiều, Tô Hiểu Nhiên đều trải qua trong tiếng hỏi han của các nhân viên trong tập đoàn Tô thị.
Mỗi khi đến một bộ môn, đều nghe thấy tiếng chào chói tai của nhóm người: “Chào Tổng giám đóc Tô.”
Cả một buổi chiều, Tô Hiểu Nhiên cảm thấy mình sắp điếc rồi.
Nhưng Đường Nhất Vi vô cùng vui vẻ.
Cô ấy không ngừng đăng lên facebook: “Có một người bạn thân làm Tổng giám đốc có cảm giác thế nào? Nhìn tôi đi.”
Tô Hiểu Nhiên nhìn dáng vẻ đắc ý của cô ấy, bát lực dựa vào ghé da: “Hôm nay Giang Đạt Dũng mua facebook, cậu ít đăng tin liên quan đến tớ đi, cẩn thận bị phong số đấy.”
Vừa nói xong, Đường Nhất Vi ngạc nhiên nhìn điện thoại: “Số của tớ mắt rồi.”
Tô Hiểu Nhiên: “…”
Cô có nên khen ngợi Giang Đạt Dũng vì sự làm việc nhanh chóng của anh ta không?
Vào lúc hoàng hôn, cuối cùng cô mới trở về nhà họ Mặc.
Sau khi rời khỏi chiếc xe Lincoln phiên bản dài, suy nghĩ suy nhát trong lòng Tô Hiểu Nhiên chính là cô muốn ngủ.
Cô gái nhỏ mơ màng vừa mới đi được mấy bước, điện thoại của cô đã vang lên.
Cô không thèm nhìn, trực tiếp nghe máy: “Alo.”