Chương 44: Đánh nát miệng cô ta cho tôi
Lưu Đan Tâm sợ tới mức thiếu chút nữa ngồi phịch xuống đất.
Bên kia, Tô Hiểu Nhiên đây Mặc Hiên Sâm đi chưa được mấy bước thì đã bị viện trưởng Lâm ngăn lại.
“Cậu Mặc, cái này… cấp dưới không hiểu chuyện, cậu không thể giận chó đánh mèo lên cả viện điều dưỡng chúng tôi được.”
Tô Hiểu Nhiên nhíu mày nhìn thoáng qua viện trưởng Lâm: “Ông là viện trưởng của nơi này sao?”
Thầy Tô Hiểu Nhiên đã trả lời mình, viện trưởng Lâm cực kỳ kích động: “Đúng đúng đúng, tôi là viện trưởng ở đây.”
Tô Hiểu Nhiên mím môi: “Cái kia, máy giặt ở đây đã bị hỏng máy ngày rồi mà vẫn luôn chưa được sửa.”
Cô cực kỳ nghiêm túc đưa ra đề nghị: “Nếu ông là viện trưởng thì nhanh chóng gọi người tới sửa đi. Ga giường của viện điều dưỡng rất cứng, nếu giặt bằng tay chẳng những rất mất công mắt sức, mà còn không giặt sạch nữa.”
Nói xong, cô quay đầu lại nhìn thoáng qua vỏ chăn và ga giường chồng chất như núi ở trong góc phòng: “Hơn nữa ga giường được giặt bằng tay khẳng định cũng không khử trùng được bằng máy móc.”
Nếu đã là viện điều dưỡng, giữ vệ sinh và khử trùng là chuyện bắt buộc phải làm đúng không?
Mồ hồi trên trán viện trưởng Lâm túa ra một tầng lại một tầng.
Mặc Hiên Sâm giơ tay lên, ngón tay anh gõ nhẹ lên trên tay vịn bằng da thật của xe lăn: “Máy giặt đã hỏng rồi mà chưa sửa được, khử trùng cũng không làm sạch sẽ.”
Trong nụ cười tà mị bên môi anh mang theo hơi thở nguy hiểm: “Tôi thầy viện điều dưỡng này của viện trưởng Lâm vẫn nên đóng cửa mấy tháng đi. Chờ sửa xong máy giặt, mức độ khử độc gia tăng lên thì mở lại cũng không muộn.”
Sắc mặt của viện trưởng Lâm trắng bệch trong nháy mắt.
Đóng cửa mấy tháng?
Vậy bệnh nhân nội trú ở đây của ông ta đã cắm rễ ở viện điều dưỡng khác từ lâu rồi.
Cho dù chỉ đóng cửa một tuần thôi cũng đủ làm ông ta tổn thất nghiêm trọng rồi.
Ông ta lau mồ hôi lạnh trên đầu: “Không, không cần đâu.”
“Bây giờ tôi sẽ phái người đi sửa ngay. Máy giặt chỉ cần một tiếng đồng hồ là sửa xong rồi.”
“Hử?”
Mặc Hiên Sâm cười nhạt, giọng nói của anh lạnh như băng: “Nếu đã là thứ có thể sửa trong vòng một giờ đồng hồ, vậy vì sao luôn để đó không quan tâm tới?”
“Là cảm thầy vợ của Mặc Hiên Sâm tôi dễ bị ức hiếp cho nên mới để cô ấy giặt bằng tay sao?”
Nói xong anh cúi đầu, thản nhiên thở dài một tiếng: “Quý viện thật đúng là tôn quý.”
“Ngay cả quần áo mặc trên người tôi mà tôi cũng không nỡ để Hiểu Nhiên giặt bằng tay, sợ cô ấy mệt.”
Thân mình của viện trưởng Lâm hung hăng chấn động, thiếu chút nữa đã quỳ xuống với Mặc Hiên Sâm luôn rồi.
Ý trong lời nói của anh rất rõ ràng.
Tô Hiểu Nhiên ở trong tay anh được cung phụng như công chúa, anh không để Tô Hiểu Nhiên dùng tay giặt quần áo, vậy mà viện điều dưỡng bọn họ lại bắt Tô Hiểu Nhiên giặt chăn ga bằng tay.
Cơ thể viện trưởng Lâm run rầy: “Cái này… Cậu Mặc, tôi căn bản không biết chuyện này.”
“Tôi không biết vợ của cậu đến đây làm việc, càng không biết…”
“Nếu tôi biết người này chính là vợ cậu, tôi tuyệt đối sẽ không để cô ấy giặt ga giường bằng tay đâu.”
Lời nói của viện trưởng Lâm làm cho Tô Hiểu Nhiên có chút không thoải mái.
“Cho dù không phải tôi, để cho người khác dùng tay giặt ga giường cũng không được. Vấn đề vệ sinh không thể bảo đảm được.”
Sắc mặt viện trưởng Lâm trắng nhọt.
“Tôi… tôi nói sai rồi. Tôi căn bản không biết có người giặt ga giường bằng tay, nếu mà tôi biết…”
Ông ta nói như vậy, Tô Hiểu Nhiên lại càng không hiểu được: “Nhưng lúc trước chị Lưu đã từng nói với tôi máy giặt bị hỏng rồi, là viện trưởng chưa phái người đến sửa mà.”
Viện trưởng Lâm: “…”
Lưu Đan Tâm này hại chết ông ta rồi.
Bộ dạng nghiêm túc này của Tô Hiểu Nhiên làm cho Mặc Hiên Sâm không nhịn được mà nhếch môi bật cười.
Có lẽ ở trong mắt người khác, cô vẫn luôn tranh cãi với viện trưởng Lâm là bởi vì lúc trước cô bị ủy khuất cho nên mới cố ý nói như vậy, muốn lấy lại công bằng.
Nhưng Mặc Hiên Sâm biết cô bé ngốc Tô Hiểu Nhiên này, thật ra không có nhiều tâm tư như vậy.
Cô chỉ là cảm thấy không hợp lý nên mới đưa ra nghi ngờ mà thôi.
Giống như lúc đi học, học sinh có thắc mắc về phương thức giải đề mà thầy giáo công bố đứng lên xoáy vào chỗ có vấn đề mà đưa ra nghi vần.
Từ trước đến nay cô đối với người khác, với việc khác đều luôn nghiêm túc, cố chấp.
Đây là chỗ đáng yêu thật sự của cô.
Viện trưởng Lâm lau mồ hôi lạnh trên đầu, ông ta ngẳng đầu lên trừng mắt nhìn Trưởng khoa và Lưu Đan Tâm một cái: “Lại đây.”
Cả người Lưu Đan Tâm đã bị lời nói kia của Trưởng khoa làm cho sợ tới mức cả người xui lơ rồi, Trưởng khoa mắt sức lực thật lớn mới kéo được Lưu Đan Tâm tới đây.
“Anh Mặc.”
“Âm” một tiếng, Lưu Đan Tâm trực tiếp quỷ gối trên mặt đát: “Anh Mặc, tôi không biết Tô Hiểu Nhiên là vợ của anh… Cho nên….”
“Nhưng tôi thật sự không phải nhằm vào cô ấy, là bởi vì máy giặt bị hỏng rồi cho nên tôi mới…”
Lời của cô ta còn chưa nói xong thì một bóng dáng màu lam chọt tiến vào trong phòng giặt quần áo.
Cậu thiếu niên mặc một thân quần áo màu lam đi đến trước máy giặt, cậu ta vươn ngón tay thon dài trắng nõn trực tiếp mở máy giặt ra.
Trong ánh mắt khiếp sợ của mọi người, máy giặt bắt đầu hoạt động ầm ầm.
Bất Ngôn bĩu môi, cậu ta nhắc chân đứng qua một bên, trên mặt đầy vẻ tức giận: “Cô ta nói dối.”
Lưu Đan Tâm quỳ trên mặt đất, cả người lập tức run rấy.
Tô Hiểu Nhiên cũng mở to hai mắt, cái máy giặt này không phải không bị hỏng sao. Vậy vì sao suốt mấy ngày nay chị Lưu lại để cô giặt chăn ga bằng tay?
Chẳng lẽ cô ta không biết mức độ khử trùng của việc giặt tay không bằng giặt bằng máy giặt sao?
Đây cũng quá không chuyên nghiệp rồi.
Cô phẫn nộ cúi đầu nhìn thoáng qua Lưu Đan Tâm đang quỳ trên mặt đất: “Chị Lưu, chị quá đáng rồi đây.
Quả thực là không đặt sự an nguy của bệnh nhân vào trong mắt mà.
Tắt cả ngụy trang đều bị vạch trần, Lưu Đan Tâm chỉ có thể cúi đầu nhận sai.
Cô ta quỳ rạp trên mặt đất: “Anh Mặc, tôi sai rồi.”
“Tôi là bởi vì… Tôi tưởng rằng bà Mặc với Dịch… với Dịch Quốc Thiên có quan hệ không bình thường, nên tôi mới chĩa mũi dùi vào cô ấy như vậy.”
Nói tới đây, ánh sáng trong mắt Lưu Đan Tâm bỗng nhiên lóe lên.
Tuy cô ta nhằm vào Tô Hiểu Nhiên là không đúng, nhưng quả thật Tô Hiểu Nhiên không rõ ràng với Dịch Quốc Thiên.
Dịch Quốc Thiên tìm công việc cho cô, Dịch Quốc Thiên muốn cô ta sắp xếp công việc nhẹ nhàng cho cô, mỗi ngày Dịch Quốc Thiên đều nhìn cô đi làm từ phía xa, mỗi tối đều đón cô tan tầm.
Đây chẳng lẽ không phải công khai quan hệ giữa Tô Hiểu Nhiên và Dịch Quốc Thiên không đơn thuần sao?
Nếu… Nếu cô ta nói ra những tội lỗi này của Tô Hiểu Nhiên ra trước mặt Mặc Hiên Sâm, Mặc Hiên Sâm còn có thể vì Tô Hiểu Nhiên mà làm gì cô ta chứ.
Phải biết rằng, đàn ông đều sợ bị cắm sừng, kiểu đàn ông có gia thế tốt như Mặc Hiên Sâm chắc chắn sẽ càng để ý hơn.
Huống chi, anh còn là một tên mù nữa.
Chắc chắn trong đáy lòng anh rất tự tỉ.
Nghĩ đến đây, Lưu Đan Tâm hở dài một hơi thật sâu: “Anh Mặc, tôi làm như vậy với cô ấy là có nguyên nhân cả.”
“Lúc Tô Hiểu Nhiên vừa mới tới, tôi đã biết ngay cô ấy đã có gia đình, nhưng quan hệ giữa cô ấy với Dịch Quốc Thiên lại tốt tựa như người yêu của nhau vậy.”
Nói xong, cô ta ngắng đầu lên, lạnh lùng liếc mắt nhìn Tô Hiểu Nhiên một cái: “Cả đời tôi ghét nhát là người có tình cảm không trong sạch. Tôi cảm thầy Tô Hiểu Nhiên đi quá giới hạn, cho nên tôi mới cố ý nói máy giặt bị hỏng, bắt cô ấy giặt bằng tay, muốn để cho cô ấy chịu chút khổ cực.”
“Nhưng chỗ sai của tôi đó là tôi không biết cô ấy là vợ của anh.”
Tô Hiểu Nhiên nhíu chặt mày lại: “Chị Lưu, chị đang nói lung tung cái gì vậy?”
Cô đi quá giới hạn?