Chương 36: Đi gặp bà nội
Người đàn ông nhàn nhạt gật đầu: “Lừa em đút cho tôi ăn, tắm rửa cho tôi, cũng đều vì muốn bắt em phải thú nhận.”
Tô Hiểu Nhiên cắn môi, cô không hề suy nghĩ nhiều như vậy.
Anh bảo cô đút cho anh ăn, cô cứ tưởng anh ÿ lại vào cô. Anh yêu cầu cô tắm cho anh, vì cô nghĩ anh tự đi tắm thật sự rất bắt tiện.
Thậm chí đêm qua anh còn yêu cầu cô đổ đầy nước tắm đi tắm lại, cô đều nghĩ là do tâm trạng của anh không vui.
Cô nào có nghĩ ra, người đàn ông này vậy mà lại cố tình sai khiến cô như vậy.
Thấy cô im lặng, Tần Kiến Trung khẽ nhíu mày: “Chị dâu, tuyệt đối đừng vì Hiên Sâm giày vò cô mà hờn trách anh ta. Con người này có chỉ số EO rất thấp, nếu hôm nay không phải tôi đến đây, chắc chắn đến bây giờ anh ta cũng còn đang chiến tranh với cô đấy, anh ta không biết thể hiện bản thân đâu ”.
Tô Hiểu Nhiên mím môi, một lúc lâu sau mới lặng lẽ nói: “Thật ra… EQ của tôi cũng thấp.”
Cô nên sớm nghĩ ra, từ khi kết hôn tới giờ, người đàn ông này chưa từng thật sự làm khó cô lần nào.
Việc anh đột nhiên đối xử với cô như vậy hẳn là phải có lý do.
Trước đây, trong đầu tô toàn là những chuyện kiếm tiền, cô không hề nghĩ đến những điểm này.
Tần Kiến Trung vốn dĩ đã chuẩn bị đầy một bụng những lời để có thể thuyết phục Tô Hiểu Nhiên, nhưng sau khi nghe cô nói vậy, bỗng chốc tắt lửa luôn.
Anh ta liếc nhìn Mặc Hiên Sâm mặt không cảm xúc kia, rồi nhìn Tô Hiểu Nhiên đang cẩn thận nhìn trộm Mặc Hiên Sâm, bắt lực lắc đầu.
“Hai vợ chồng các người cứ từ từ mà nói đi, tôi và Bất Ngôn…”
“Không cần.”
Anh ta còn chưa nói hết, Mặc Hiên Sâm đã ngắt lời anh ta: “Chúng ta trở về phòng.”
Nói xong, anh nhàn nhạt mở miệng với Tô Hiểu Nhiên: “Lên lầu.”
Tô Hiểu Nhiên nhanh chóng đứng dậy khỏi ghế sô pha, sau khi chào tạm biệt Tần Kiến Trung, cô đẩy xe lăn của Mặc Hiên Sâm rồi bước vội lên lòng Về đến phòng ngủ, cô thở dài nhẹ nhõm một hơi rồi đóng cửa lại: “Chuyện đó… Em xin lỗi.”
Cô đứng ở cửa, ngượng ngùng nói: “Em không cố ý giấu anh…”
“Tôi biết.”
Mặc Hiên Sâm đang ngồi trên xe lăn và ra hiệu cho cô: “Lại đây.”
Tô Hiểu Nhiên mím môi thận trọng đi tới, vừa đi đến bên cạnh anh, cánh tay của cô đã bị người đàn ông này kéo một cái, trực tiếp ngã vào trong vòng tay của anh.
Nhiệt độ và hơi thở trên cơ thể người đàn ông khiến khuôn mặt Tô Hiểu Nhiên bắt giác đỏ bừng.
Người phụ nữ bĩu môi nhìn anh: “Em không nặng sao.”
Cô vẫn nhớ chân anh có tật.
Người đàn ông cảm động trước sự cần thận của cô, giọng nói trở nên nhẹ nhàng hơn: “Không nặng.”
“Tô Hiểu Nhiên.”
“Ừm.”
“Em có biết kết hôn nghĩa là gì không?”
“Biết.”
Đôi mắt ngây thơ của cô mở to nhìn anh: “Em chính là muốn chăm sóc anh, ngủ cùng anh, sinh con cho anh.”
Cô nói những lời hơi khó hiểu này bằng một giọng điệu đơn giản như vậy, Mặc Hiên Sâm không biết phải đáp lại như thế nào.
Một lúc lâu sau, anh khẽ ho một tiếng: “Giữa vợ chồng không chỉ có những thứ này.”
“Hơn thế nữa chính là sự tin tưởng lẫn nhau, sự phụ thuộc lẫn nhau và điều quan trọng nhất là sự thẳng thắn.”
Tô Hiểu Nhiên mím môi, lập tức hiểu được ý của anh, xấu hỗ nói: “Em chỉ không muốn trở thành gánh nặng của anh…”
“Mấy mấy năm nay tôi đã không còn gánh nặng rồi.”
Người đàn ông nhìn cô, giọng nói trầm thấp trở nên xa cách và buồn bã: “Tôi cô đơn nhiều năm như vậy, cũng mong có người có thể làm gánh nặng cho tôi, để tôi còn có thể làm một chút chuyện cho người đó.”
Tô Hiểu Nhiên giật mình, nghĩ đến thân thề bi thảm của Mặc Hiên Sâm, trong lòng càng thêm khó chịu: “Anh sẽ không thấy em phiền sao?”
Anh sống thanh tĩnh nhiều năm, đột nhiên có cô làm vợ, lại kéo thêm một đám người thân phiền phức, làm người ai mà không khó chịu?
Cũng chính vì suy nghĩ này mà Tô Hiểu Nhiên đã giấu giềm anh không cho anh biết chuyện cô bị tống tiền.
“Đôi khi, không có phiền phức cũng là một loại phiền phức.”
Tô Hiểu Nhiên: “…”
Được thôi, cô thực sự không hiểu thế giới của những người có tiền.
Hít một hơi thật sâu, cô nhìn anh và giải thích mọi chuyện đã xảy ra trong vài ngày qua.
“Thực ra em không sợ cô, chỉ là em không muốn bà nội bị đả kích nữa… Bà già rồi, ngoan cố và mê tín.
Nếu bà biết em kết hôn với anh… em sợ bà sẽ phải vào phòng cấp cứu lần nữa, sức khỏe của bà vốn đã không tốt, không thể chịu giày vò được nữa.”
Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của cô, Mặc Hiên Sâm cười nhạt: “Lát nữa đưa tôi tới bệnh viện gặp bà, nhé?”
Tô Hiểu Nhiên trực tiếp từ trong cánh tay của anh nhảy lên: “Không không không, bà nội mới tỉnh lại mấy ngày trước, em không thẻ…”
“Có lẽ là em đánh giá thấp bà nội của mình quá mức, biết đâu chừng sau khi nói chuyện với tôi bà ấy sẽ thích tôi?”
Giọng nói trầm thấp của người đàn ông ẩn chứa một chút mê lực.
Tô Hiểu Nhiên cúi đầu, trong lòng vẫn thấy không yên tâm.
“Hay là mang theo Tần Kiến Trung, anh ta là bác sĩ riêng cho tôi nhiều năm rồi. Anh ta cũng là một trong những người giỏi nhất ở Lương Thành.”
Sau một hồi im lặng, Tô Hiểu Nhiên ngập ngừng gật đầu: “Được…”
Nếu bà nội thực sự có thể chấp nhận Mặc Hiên Sâm, cô sẽ không phải tiếp tục làm việc và kiếm tiền để chịu đựng sự quấy rối của cô mình nữa Dạo này cô rất bận, cũng thực sự rất mệt…
Một giờ sau, Tô Hiểu Nhiên đưa Mặc Hiên Sâm và Tần Kiến Trung đến bệnh viện.
Người phụ nữ nhỏ nhắn đi phía trước dẫn đường, Tần Kiến Trung buồn bực đẩy Mặc Hiên Sâm phía sau: “Chẳng trách tối hôm qua cậu cáo già cho tôi ở lại nhà cậu. Hóa ra là muốn tôi cùng đi cậu đến gặp phụ huynh! “
“Đợi cậu có thể tự đi được rồi, phải bắt cậu dùng xe lăn đẩy tôi đi vài vòng!”
Mặc Hiên Sâm cười nhạt: “Nếu cậu bị đánh gãy chân, đẩy cậu đi mấy vòng cũng được hết.”
Tần Kiến Trung: “…”
Mười hai giờ trưa, Tô Hiểu Nhiên xuất hiện trước cửa phòng của bà Tô cùng với Tần Kiến Trung và Mặc Hiên Sâm.
Khi xuống thang máy, họ tình cờ gặp Tô Hình Khôn đang đi mua đồ ăn cho bà cụ.
Nhìn thấy Tô Hiểu Nhiên lại đi cùng Mặc Hiên Sâm, Tô Hình Khôn kéo cô qua một bên: “Không phải đã nói là không mang theo cậu Mặc sao? Sao lại đưa cậu ta tới đây!?”
Tô Hiểu Nhiên hít sâu một hơi: “Chú, giấy không thể gói được lửa.”