Chương 35: Anh… biết em đang nói dối
Rõ ràng tối hôm qua tâm trạng Mặc Hiên Sâm không tốt như vậy, nhưng khi cô ngủ say, anh không những không đánh thức cô mà còn cho người bề cô lên giường.
Anh cũng có mặt dịu dàng đó chứ.
Tô Hiểu Nhiên là một cô gái rất dễ hài lòng.
Cô nhếch môi cười, tâm trạng thoải mái đi xuống lầu.
Trong phòng khách ở tầng dưới, Mặc Hiên Sâm mặc đồ đen đang dựa vào sô pha, một tay bưng tách trà lên nhắm nháp.
Bên cạnh anh là một người đàn ông mặc đồ trắng, đang lảm nhảm không ngớt với anh về máy chuyện tào lao trong nhà họ Mặc.
“Cậu không biết, Mặc Tử Hàn mấy ngày nay đều đã trở thành trò cười trong giới thượng lưu.”
“Thân là cháu đích tôn của nhà họ Mặc, sắp ba mươi rồi, vừa lấy công ty từ tay ông cụ kinh doanh chưa được vài ngày, thì bị nhà họ Cố đến tận cửa quậy cho một trận, không những mát hết thể diện, ngay cả công ty cũng bị thu lại!”
“Người sắp gặp xui xẻo, uống nước nguội cũng thấy ê răng, mấy ngày trước không biết anh ta làm sao mà lại gặp tai nạn rồi.”
“Cậu nói gặp tai nạn thì gặp tai nạn đi, còn bị thương ngay chỗ đó, sợ là trong vòng nửa năm chỉ có thể nhìn phụ nữ mà không thể động vào rồi, đúng là báo ứng!”
Người đàn ông áo trắng nói rất là hăng, căn bản không hề nhận ra Tô Hiểu Nhiên đã xuống lầu rồi.
Người đàn ông mắt quần vải đen hơi nghiêng đầu, giọng nói vẫn lạnh lùng trầm thấp: “Tỉnh lại rồi sao?”
Hiển nhiên, anh ta đang nói chuyện với Tô Hiểu Nhiên.
Tô Hiểu Nhiên nhéch môi cười, chớp chớp mi, nói: “Ừm.”
Tần Kiến Trung lúc này mới chú ý đến Tô Hiểu Nhiên.
Anh ta nhìn cô gái mới vừa bước xuống lầu này một lượt từ trên xuống dưới: “Lúc tỉnh còn đẹp hơn lúc ngủ.
Đối với người đàn ông xa lạ này, Tô Hiểu Nhiên có hơi thận trọng: “Anh là…”
“Tần Kiến Trung, bác sĩ riêng của tôi.”
“Bác sĩ Tần, xin chào anh.”
Cô gái chậm rãi đi tới sô pha, vừa rót trà cho Tần Mặc vừa cắt giọng hỏi: “Bác sĩ Tần sao đột nhiên tới đây? Chẳng lẽ… Chồng tôi không khỏe sao?”
Tần Kiến Trung thiếu chút nữa phun ra một ngụm trà: “Sao cô lại cảm thấy sức khỏe Hiên Sâm có vấn đề?”
Rõ ràng cô mới là người mệt đến ngất xỉu hôm qua, kết quả sau khi tỉnh lại chuyện đầu tiên hỏi lại là vấn đề sức khỏe của Mặc Hiên Sâm?
Mặc Hiên Sâm thưởng cho cô một cái liếc qua lớp vải đen: “Bác sĩ Tần đến đây để khám sức khỏe định kỳ cho tôi.”
Lúc này Tô Hiểu Nhiên đột nhiên ngộ ra.
Cô đặt ly trà đã rót đến trước mặt Tần Kiến Trung: “Vậy thì sức khỏe của chồng tôi không có vấn đề gì chứ.
Người phụ nữ nhỏ bé trước mặt trông có vẻ nghiêm túc, không giống cô dâu vừa mới kết hôn với Mặc Hiên Sâm chưa được mấy ngày.
“Không có trở ngại gì.”
Tần Kiến Trung khẽ cười một tiếc, liếc xéo Mặc Hiên Sâm, lén la lén lút nói: “Chỉ có điều, lúc các người kết hôn ông cụ Mặc có căn dặn tôi phải kiểm tra cho cậu thật cặn kẽ, suy cho cùng ông ấy rất lo lắng cho đứa cháu này. “
Nói xong, anh ta chớp mắt nhìn Tô Hiểu Nhiên: “Nếu trên giường Mặc Hiên Sâm có vần đề gì, cô nhất định phải nói cho tôi biết, chúng ta phát hiện sớm, chẩn đoán sớm, chữa trị sớm.”
Lời nói của một người đàn ông này khiến khuôn mặt Tô Hiểu Nhiên lập tức đỏ bừng.
Cô cúi đầu, khuấy động ngón tay, không biết phải nói gì mới tốt.
“Bát Ngôn.”
Người đàn ông mặc quần lụa đen quanh mắt chậm rãi bưng lên chén trà nhấp một ngụm: “Đánh.”
Trong giây tiếp theo, dưới ánh mắt kinh hãi của Tần Kiến Trung, thiếu niên áo trắng trực tiếp từ lan can lầu hai nhảy lên ghế sô pha, nhắc bổng Tần Kiến Trung lên định đắm cho một trận.
“Ông trời nhỏ ơi, Bất Ngôn, ông trời nhỏ của tôi ơi…”
Tần Kiến Trung vừa tránh Bát Ngôn vừa xin tha: “Tôi sai rồi, tôi sai rồi!”
Nhìn thấy dáng vẻ buồn cười bị Bất Ngôn đuổi theo chạy tới chạy lui Tần Kiến Trung, Tô Hiểu Nhiên cuối cùng cũng không nhịn được mà bật cười một tiếng.
Đây là lần đầu tiên Mặc Hiên Sâm nhìn thấy Tô Hiểu Nhiên cười như thế này.
Đó không phải là nụ cười xã giao khi đối mặt với anh, cũng không phải nụ cười gượng gạo trước mặt người nhà họ Tô.
Mà là nụ cười xuất phát từ trong lòng.
Ánh mắt trời chiếu vào người cô gái qua lớp cửa sổ sát sàn, mái tóc đen láy của cô như được mạ lên một lớp vàng óng ánh, một lọn tóc tỉnh nghịch buông thõng bên tai, nụ cười của cô vang lên từng đợt trong không khí.
Bất giác, người đàn ông đưa tay ra vén lọn tóc của cô ra sau tai, để lộ khuôn mặt trắng trẻo và sạch sẽ của cô.
Vốn dĩ mọi sự chú ý của Tô Hiểu Nhiên đều đổ dồn về phía Tần Kiến Trung và Bất Ngôn, nhưng khi anh vừa chạm vào cô như thế này, khiến cô đột nhiên hoàn hồn lại.
Sau khi biết chuyện gì đang diễn ra, khuôn mặt của cô gái bắt giác đỏ bừng lên.
“Cảm ơn.”
Một lúc sau, cô lại nhíu mày: “Anh… Làm sao anh biết…”
Anh không phải mù sao? Sao anh biết một lọn tóc của cô bị rơi ra?
Hay là nói, anh chỉ là muốn chạm vào cô, vừa hay chạm vào trúng lọn tóc của cô?
Mặc Hiên Sâm không có trả lời câu hỏi của cô, mà là bình tĩnh đổi chủ đề: “Sáng nay em ngủ rất ngon, anh đã giúp em nhận một cuộc điện thoại.”
Tô Hiểu Nhiên lập tức bị lời nói của anh thu hút: “Điện thoại gì?”
“Là cô của em, Tô Hải Bình gọi tới.”
Mặc Hiên Sâm nhàn nhạt nhướng mày: “Rốt cuộc em vẫn đưa tiền cho cô ta.”
Nụ cười trên mặt Tô Hiểu Nhiên đột nhiên đông lại. Cô không ngờ sự việc này lại bị bại lộ nhanh chóng như vậy.
“Em cho cô ấy tiền học bổng của em.”
Lúc này, cô cũng chỉ đành thú nhận với anh: “Bà nội không biết chuyện em kết hôn, cho nên…”
“Cho nên, em để mặt cô ta tống tiền em thế à.”
Giọng nói trầm thắp của Mặc Hiên Sâm mang theo một chút tức giận: “Sao em không nói cho anh biết.”
Tối hôm qua sau khi cô ngắt đi, anh cũng đã suy nghĩ rất lâu.
Tô Hiểu Nhiên khác với những cô gái bình thường.
Cô bướng bỉnh, kiên cường, khăng khăng giữ nguyên quan điểm của mình.
Cô không muốn mở miệng, không muốn nói, có giết cô ấy cũng vô ích.
Đối với cô gái nhỏ bé bên ngoài dịu dàng bên trong mạnh mẽ như vậy, Mặc Hiên Sâm không còn cách nào khác là phải nói chuyện thẳng thắn với cô ấy.
“Em…”
Giọng chất vắt của người đàn ông khiến cơ thể Tô Hiểu Nhiên khẽ run lên: “Em sợ anh nghĩ em kết hôn với anh chỉ là vì tiền.”
“Tuy rằng ban đầu là vì tiền…”
Cô cúi đầu, bộ dạng vâng vâng dạ dạ quả thực rất đáng yêu.
So với vẻ ngoài bướng bỉnh của cô, Mặc Hiên Sâm cảm thấy dáng vẻ bối rối và bất lực của cô càng quyến rũ hơn.
Mặc Hiên Sâm nhướng mày, trên môi mang theo nụ cười: “Nếu tôi không hỏi em, có phải em sẽ định giấu tôi mãi không?”
Tô Hiểu Nhiên gật đầu: “Ừm… bởi vì đây là chuyện riêng của em… em không có lý do gì để bắt anh phải gánh vác cùng với em.”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!