Chương 30: Đút cho tôi ăn
Buổi trưa Dịch Quốc Thiên thực sự đã muốn hỏi Tô Hiểu Nhiên về vấn đề này.
Nhưng cô ấp úng cho biết cô sẽ đăng ký học lớp nấu ăn nào đó.
Cô thực sự không biết nói dối.
Cô là một cô gái nhỏ tài giỏi và hiểu chuyện, rõ ràng không thể không biết nấu ăn, không ai có thể tin được một lời nói dối như vậy.
“Em không có gặp phải chuyện gì.”
Cô cười và phủ nhận.
Người đàn ông ngồi trên ghế lái lại lên tiếng: “Nếu như thiếu tiền, em có thể nói với anh, tuy rằng anh mới đi làm mây năm nay, nhưng thu nhập của anh vẫn ổn.”
Nói đến đây, Dịch Quốc Thiên không khỏi bắt đầu khoe khoang: “Chiếc xe này anh dùng chính tiền của mình mua, hơn sáu trăm triệu, bạn học của anh đều rất hâm mộ anh.”
Tô Hiểu Nhiên nhìn anh ta, trong mắt cũng hiện lên vẻ ngưỡng mộ: “Đàn anh đúng là rất lợi hại.”
“Khi nào thì em mới có thể được như đàn anh.”
Dịch Quốc Thiên cười đắc ý nói: “Chỉ cần em có gắng, không có gì là em không thể có được.”
“Mà này, Hiểu Nhiên, em còn chưa nói cho anh nơi ở của eml”
Tô Hiểu Nhiên nhỏ giọng nói ra địa chỉ đến Biệt thự Hồ Thiên Nga.
Dịch Quốc Thiên sửng sốt hồi lâu: “Chính là Khu biệt thự Hồ Thiên Nga dành riêng cho người nhà giàu 25 Tô Hiểu Nhiên gật đầu: “Có lẽ không có Biệt thự Hồ Thiên Nga thứ hai đâu, đúng không?”
Vẻ kinh ngạc trong mắt Dịch Quốc Thiên hiện lên rất lâu không tản đi: “Em… chồng em làm gì?”
Căn biệt thự bên hồ Thiên Nga đắt đến mức nhiều người nghĩ cũng không dám nghĩ.
“Hình như anh ấy không có việc làm.”
Tô Hiểu Nhiên thành thật trả lời: “Mỗi ngày ở nhà uống trà nghe tin tức, nói chuyện cùng quản gia Bạch và ông Chu…”
“Anh ta là cậu ấm thế gia à?”
“Xem như là vậy đi.”
Nụ cười của Dịch Quốc Thiên lập tức cứng lại: “Vậy thì em cưới anh ta… Có lẽ rất hạnh phúc.”
“Nhưng.”
Dịch Quốc Thiên cau mày: “Anh ta đã giàu như vậy, tại sao em lại muốn đi làm thêm bên ngoài để kiếm tiền?”
Nếu người đàn ông đó đối xử tử tế với cô, cô sẽ sống rất thoải mái vì anh ta có thể cho cô rất nhiều tiền.
Cậu ấm nhà giàu có đủ khả năng sống trong Biệt thự Hồ Thiên Nga mà không cần làm việc thì hẳn là rất có tiền.
Tô Hiểu Nhiên hít một hơi thật sâu, bắt đầu hồi hận vì đã nói chuyện của mình cho Dịch Quốc Thiên: “Anh ấy không biết về công việc bán thời gian của em, em cũng không muốn anh ấy biết.”
“Em thực sự là chỉ muốn ra ngoài và học một số kỹ năng nấu ăn để làm anh ấy ngạc nhiên…”
“Thế nhưng mà…”
“Đàn anh, nếu anh nhúng tay vào chuyện riêng của em, em sẽ rất tức giận.”
Tô Hiểu Ninh thở phào nhẹ nhõm, Dịch Quốc Thiên liên tục hỏi về chuyện của Mặc Hiên Sâm khiến cô cảm thầy hơi khó chịu, Tô Hải Bình lại tống tiền cô, cô ra ngoài để kiếm tiền. Những chuyện này là chuyện của gia đình cô, cô không muốn bắt cứ ai để biết.
Dịch Quốc Thiên không ngờ rằng Tô Hiểu Nhiên vồn luôn tốt tính lại nói ra những điều này, xáu hỗ đến mức thấp giọng cười: “Được rồi, anh sẽ không hỏi, em đừng tức giận.”
Sau đó anh ta thực sự không hỏi cô bất kỳ câu hỏi nào nữa.
Cả hai im lặng cho đến khi xe của Dịch Quốc Thiên dừng trước cửa khu biệt thự Hồ Thiên Nga.
Vốn dĩ anh ta muốn đưa cô đến trước cổng nhà.
Tuy nhiên, chiếc xe của Dịch Quốc Thiên quá tồi tàn so với những chiếc xe hơi và xe sang nỗi tiếng trong khu, nên đã bị các nhân viên bảo vệ chặn lại, tưởng rằng anh ta có ý đồ xấu.
Hơn nữa, Tô Hiểu Nhiên đã lâu không ở đây, bộ phận an ninh cũng không nhận ra cô, thế là cả hai đều bị cản ở ngoài.
“Đàn anh, anh về trước đi.”
Tô Hiểu Nhiên ngượng ngùng cười nhìn Dịch Quốc Thiên: “Em gọi điện thoại nhờ người nhà ra đón là được rồi.”
Dịch Quốc Thiên gật đầu: “Cũng tốt, tránh cho chồng em nhìn tháy lại hiểu lầm.”
Sau khi nhìn xe của Dịch Quốc Thiên đi xa, Tô Hiểu Nhiên lấy điện thoại di động ra gọi cho thím Lý, nói rằng cô bị bảo vệ chặn ở cửa.
Hai phút sau, quản gia Bạch trong bộ lễ phục xuất hiện ở cổng khu: “Mợ chủ, cậu chủ bảo tôi đón cô.”
Tô Hiểu Nhiên trợn to mắt.
Nếu cô nhớ không lầm thì đã hơn chín giờ tối.
Mặc Hiên Sâm chưa ngủ sao?
Như thấy được sự nghi ngờ của Tô Hiểu Nhiên, quản gia Bạch cung kính gật đầu: “Cậu chủ vẫn đang đợi cô về ăn cơm tối.”
“Muộn như vậy, anh ấy còn chưa ăn sao?”
Sắc mặt của Tô Hiểu Nhiên ánh lên vẻ kinh ngạc.
Quản gia Bạch gật đầu: “Vì vậy, nếu mợ chủ cảm thấy đau lòng cho cậu chủ, chúng ta sẽ quay trở lại nhanh một chút.”
Tô Hiểu Nhiên không dám chậm trễ nữa, theo quản gia Bạch bước nhanh về phía khu biệt thự.
Thầy cặp sách của Tô Hiểu Nhiên có chút cồng kềnh, quản gia Bạch ngăn cô lại, lấy cặp sách của cô xuống, cầm trên tay rồi cả hai nhanh chóng rời khỏi cổng khu.
Trong bóng cây cách cổng cộng đồng vài trăm mét, Dịch Quốc Thiên cau mày khi nhìn Tô Hiểu Nhiên và người đàn ông trung niên mặc đồ đen rời đi.
Anh ta chưa bao giờ hỏi tuổi chồng của Tô Hiểu Nhiên cũng vì thông qua những tin tức mà cô nói tới khi uống trà, anh ta đoán được tuổi của chồng cô không nhỏ.
Nhưng anh ta không ngờ rằng lại lớn tuổi như vậy.
Đôi mắt của người đàn ông nheo lại.
Cô không phải loại người ham vinh hoa phú quý, chắc vì gia đình có biến gì đó, cho nên mới vì tiền gả mà gả cho một người đàn ông trung niên.
Người đàn ông đó có thể cho cô rất nhiều thứ, nhưng không cho cô tình yêu.
Sớm muộn gì, anh ta cũng sẽ cướp cô lại.
Khi Tô Hiểu Nhiên lo lắng đi theo quản gia Bạch trở về biệt thự, người đàn ông có đôi mắt che lụa đen đang dựa vào xe lăn nghe ông Chu đọc tiểu thuyết cho nghe.
Khi cô bước vào, ông Chu đang đọc đoạn trong “Anna Karenina”, Anna đang quyết định ly hôn với Karenin.
Tô Hiểu Nhiên cau mày không hài lòng.
Cô mới kết hôn không bao lâu, ông Chu đã đọc “Anna Karenina”, một cuốn sách khiến người ta không thể không khao khát tình yêu, sẽ không có ai hạnh phúc.
Nhưng sau khi ông Chu đọc xong đoạn này, người đàn ông ngồi trên xe lăn một tay gõ vào tay vịn của xe lăn, nhàn nhạt nói: “Tôi vừa nghe thấy tiếng mở cửa. Có người đến đây sao?”
Ông Chu giương mắt liếc nhìn Tô Hiểu Nhiên, sau đó nghiêng người đáp: “Cậu chủ, mợ chủ đã về rồi.”
“Bây giờ là mấy giờ?”
“Đã chín giờ tối rồi.”
Người đàn ông ngồi trên xe lăn mỉm cười: “Mười năm rồi, tôi chưa từng ăn muộn như thế này.”
Sắc mặt Tô Hiểu Nhiên tái đi, cô áy náy đi dọn bàn ăn cùng thím Lý, vừa dọn vừa nhỏ giọng nói: “Thật ra, anh không cần đợi em.”
“Em… em sắp thi, trong khoảng thời gian này sẽ ôn bài đến tận khuya.”