Chương 29: Mợ thật sự đang ở trong thư viện sao?
Tô Hiểu Nhiên đỏ mặt và gật đầu: “Vì vậy đàn anh có công việc bán thời gian tốt nào muốn giới thiệu cho em không ạ?”
Dịch Quốc Thiên ngẩng đầu lên và nhìn thoáng qua tấm biển ở trước mặt: “Chúng ta đến nơi rồi, vào ăn cơm trước đi, ăn xong rồi thì chúng ta nói chuyện tiếp.”
Tô Hiểu Nhiên đành phải gật đầu và đi theo anh ấy vào nhà hàng. Trong lúc ăn cơm, cô cảm thấy có chút không yên tâm.
Cô luôn ghi nhớ ở trong đầu những chuyện đã xảy ra khi ăn cơm với đàn anh vào lần trước. Lần đó cô ăn cơm với đàn anh, Mặc Hiên Sâm lập tức biết chuyện. Lần này anh có biết được không? Liệu anh sẽ gọi điện cho cô và cử người đến đưa cô trở về giống như lần trước không?
Cô ăn cơm trong sự thấp thỏm và lo lắng, nhưng cho đến khi ăn xong thì cô vẫn không nhận được bất kỳ tin tức nào từ Mặc Hiên Sâm.
“Em đang học y tá cho nên anh có thể giới thiệu cho em làm y tá bán thời gian ở trong một viện dưỡng lão”
Sau khi ăn xong, Dịch Quốc Thiên lấy điện thoại ra: “Tình cờ anh có một người bạn cùng lớp đang làm việc trong viện dưỡng lão. Ở đó có rất nhiều y tá làm bán thời gian và tiền lương cũng không thấp nhưng mà sẽ có yêu cầu khá cao.”
“Em có thể chăm sóc tốt bà nội như vậy nên anh tin tưởng em có năng lực này.” Nói xong, Dịch Quốc Thiên bẩm số và gọi cho người bạn cùng lớp của mình.
Đối phương cũng rất vui khi có một sinh viên đại học như Tô Hiểu Nhiên làm công việc bán thời gian, cho nên lập tức bảo Tô Hiểu Nhiên đến phỏng vấn.
Dưới sự hướng dẫn của Dịch Quốc Thiên, sau khi Tô Hiểu Nhiên bắt taxi đến viện dưỡng lão, cô đã có một cuộc phỏng vấn kéo dài suốt một tiếng đồng hồ.
Tô Hiểu Nhiên có thể trả lời trôi chảy rất nhiều câu hỏi về vấn đề làm y tá cho bệnh nhân. Vì vậy hai bên vui vẻ chốt tiền lương và giờ làm việc, sau đó lập tức ký hợp đồng làm việc bán thời gian. Buổi chiều hôm đó, Tô Hiểu Nhiên chính thức bắt đầu đi làm. Cô bận rộn đến sáu giờ tối. “Thưa mợ chủ, tại sao mợ vẫn còn chưa trở về vậy ạ?”. Gần bảy giờ tối, thím Lý gọi điện thoại cho Tô Hiểu Nhiên: “Cậu Mặc đang chờ mợ chủ về ăn cơm đấy ạ”
Tô Hiểu Nhiên nhìn thoáng qua thời gian thì thấy đã là bảy giờ tối rồi. Cô ngượng ngùng mà cười với thím Lý ở đầu dây bên kia: “Tôi đang ôn bài trong thư viện và vì tập trung quá nên đã quên mất thời gian. Tôi xin lỗi, tôi về nhà ngay bây giờ đây”
Cô còn chưa kịp nói xong thì có người ở bên kia gọi cô: “Hiểu Nhiên, bệnh nhân phòng số hai trăm linh ba muốn ra ngoài đi dạo. Cô đi cùng với bệnh nhân đó đi.”
Giọng nói của người này rất lớn. Thím Lý ở đầu dây bên kia im lặng một lúc, sau đó nói: “Mợ chủ, mợ thật sự đang ở trong thư viện sao?” “Đúng vậy”.
Trong lòng Tô Hiểu Nhiên cảm thấy áy náy: “Tôi chuẩn bị cúp máy đây, khoảng nửa giờ nữa tôi sẽ trở về, thím nói với Mặc Hiên Sâm rằng không cần chờ tôi vì tôi đã ăn cơm rồi.”
Nói xong, cô không quan tâm đến những gì thím Lý còn đang nói ở đầu dây bên kia mà lập tức cúp máy.
Sau khi cất điện thoại đi, cô vội vàng chạy đến phòng số hai trăm linh ba và đưa bệnh nhân đi ra ngoài đi dạo.
Lúc cơn gió đêm lạnh lẽo thổi qua, cô mới phát hiện trên trán mình đã toát ra đầy mồ hôi lạnh. Mà lúc này, ở trong Biệt thự Hồ Thiên Nga.
Người đàn ông ngồi trên xe lăn cầm lên ly cà phê một cách tao nhã và nhấp một ngụm: “Nói dối mà cũng không biết lấy một lý do đáng tin.”
Cuộc gọi vừa rồi của thím Lý là do anh chỉ dẫn và sau khi cuộc gọi được kết nối thì vẫn luôn trong trạng thái mở loa ngoài, cho nên anh đã đều nghe thấy được hết âm thanh và giọng điệu bối rối vì nói dối của cô.
“Thưa cậu, mợ chủ đã bị người ta lấy hết tài sản và phải tự mình ra ngoài làm việc kiếm tiền. Cậu thật sự. mặc kệ chuyện đó sao?”
Người quản gia đứng ở bên cạnh anh và hỏi với vẻ cung kính.
Người đàn ông đặt ly cà phê trong tay xuống cái đĩa đựng, trên môi nở một nụ cười lạnh lùng: “Cô ấy nói. dối tôi chính là vì không muốn để cho tôi biết. Vậy thì tại sao tôi lại phải hùa theo cô ấy làm chuyện này chứ?”
Quản gia Bạch vẫn khó hiểu: “Nhưng bây giờ mợ ấy là vợ của cậu mà ạ.” “Mợ ấy ra ngoài làm việc như vậy thì sẽ có thể khiến cho cậu bị mất thể diện” Mặc Hiên Sâm nở nụ cười, khóe môi cong lên lộ ra vẻ mỉa mai: “Tôi có thể diện từ bao giờ vậy?”
Ở trong mắt người khác, một đứa con trai bị nhà họ Mặc vứt bỏ suốt bao năm qua như anh đã không có bất kỳ thể diện gì từ lâu rồi.
Thậm chí, ngoại trừ ông nội ra thì hôn lễ của anh không có sự tham dự của bất cứ người nào nữa. “Nhưng mà..”. “Không phải là tôi không giúp cô ấy”
Mặc Hiện Sâm thay đổi một tư thế thoải mái và dựa vào xe lăn: “Chờ cho đến khi cô ấy hoàn toàn hiểu rõ hình thức sống chung của vợ chồng là như thế nào thì tôi sẽ lập tức giúp cô ấy.”
Quản gia Bạch bị lời nói của Mặc Hiên Sâm làm cho càng cảm thấy khó hiểu. Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông lộ ra vẻ vô cùng lạnh lùng thì ông ấy cũng không hỏi nhiều nữa: “Vậy thưa cậu, cậu vẫn còn chờ mợ chủ trở về ăn tối sao?”
“Đã muộn như vậy rồi, hay là cậu ăn cơm trước đi?” Người đàn ông lắc đầu, đôi môi mỏng của anh khẽ mở và chỉ nói một chữ: “Chờ”
Viện dưỡng lão có quy định giờ tan làm là bảy giờ ba mươi phút tối.
Dựa theo thời gian này, Tô Hiểu Nhiên suy tính một chút thì cô vẫn có thể bắt được chuyến xe buýt cuối. cùng và có thể trở về nhà lúc tám giờ.
Nhưng ngày đầu tiên đi làm, cô có quá nhiều việc phải hoàn thành mà cô lại không làm được thành thạo cho nên thời gian cứ trôi đi và đã kéo dài đến đêm khuya.
Khi ra khỏi viện dưỡng lão, cô lấy điện thoại ra nhìn thời gian, trong lòng lập tức cảm thấy hoảng loạn.
Bây giờ là tám giờ hơn rồi và tất cả các phương tiện giao thông công cộng đều đã dừng. Viện dưỡng lão nằm ở khu vực ngoại thành nên cũng không có taxi qua lại.
Cô lo lắng và chờ ở ven đường rất lâu mà vẫn không thấy có một chiếc xe taxi nào.
Trong lúc tuyệt vọng, cô không còn cách nào khác mà đành phải mở điện thoại ra và định tìm một chiếc xe trên mạng để quay trở về.
Đúng lúc này, một chiếc xe màu trắng có rèm che dừng lại ở trước mặt cô.
Dịch Quốc Thiên hạ cửa kính xe xuống và nở nụ cười nhìn cô: “Lên xe đi, anh đưa em về.”
Tô Hiểu Nhiên vui mừng khôn xiết, cô lập tức đeo cặp sách lên và ngồi ở ghế sau xe. “Đàn anh à, sao anh lại ở đây vậy?”
Dịch Quốc Thiên khởi động xe: “Anh có chút chuyện cần làm ở gần đây. Từ xa anh đã thấy em đứng bên lề đường rồi. Anh nghĩ chắc là không có xe đón em nên mới đến gần đây”.
Tô Hiểu Nhiên đột nhiên hiểu ra: “Đúng rồi, em quên mất anh và cấp trên của em là chị Lưu là bạn bè với nhau.”
Cô có thể đến đây làm việc cũng là nhờ mối quan hệ tốt giữa Dịch Quốc Thiên và chị Lưu.
Nếu không thì cô sẽ khó có thể tìm thấy một công việc bán thời gian phù hợp và lại có mức lương cao như thế này.
“Đàn anh à, đã muộn như vậy mà anh vẫn còn đến gặp chị Lựu sao?” Cô nhíu mày và nhẹ giọng hỏi.
Chị Lưu là một người xinh đẹp, đảm đang và thông minh. Cô nghĩ chắc là Dịch Quốc Thiên thích mẫu người phụ nữ như vậy.
Bàn tay cầm vô lăng của người đàn ông hơi cứng lại: “Cứ coi là như thế đi.”
Khi trời chập tối, đúng là Lưu Mẫn Thanh có gọi điện cho anh ấy và hẹn đi ăn tối, nhưng anh ấy đã từ chối rồi.
“Anh nhớ là em sẽ tan làm lúc bảy giờ” Anh đến đây để đợi cô tan làm nên đã cố gắng đợi từ bảy giờ cho đến bây giờ. “Bởi vì em mới đến đây làm việc nên còn chưa quen”