Đến Mạn Trang, xe hơi dần dần giảm tốc độ đi vào cổng Bắc, dừng lại ngay trước trạch viện, Hạng Minh Chương và Sở Thức Sâm xuống xe.
Ánh sáng bốn phía không quá rõ, Sở Thức Sâm dừng lại để phân biệt đường lối, dưới ánh trăng mỏng bóng cây đổ xuống thành từng vòng, nhìn không thấy được tận cùng.
Cậu cho rằng Mạn Trang sẽ là một dinh thự giống như Tĩnh Phổ, suy cho cùng một mình mẹ của Hạng Minh Chương ở đây, không ngờ được rằng lại là một trang viên rộng lớn tĩnh mịch.
Hạng Minh Chương gọi cậu: “Vào với tôi.”
Sở Thức Sâm theo Hạng Minh Chương bước vào bên trong trạch viện, cấu trúc hình vuông của kiến trúc Trung Quốc, phong cách thiên về hiện đại, đi dọc theo hành lang mở ra bên ngoài phòng khách thì thấy cửa đang mở.
Bên trong đèn sáng rực, Sở Thức Sâm đưa tay chỉnh lại tóc tai và vạt áo, đi vào chậm hơn một bước.
Bạch Vịnh Đề đang ngồi trên sofa đọc sách, ngẩng đầu lên nhìn thấy người đến không chỉ có mình Hạng Minh Chương, không thể ngăn được sự ngạc nhiên.
Hạng Minh Chương nhàn nhạt nói: “Mẹ, cậu ấy là Sở Thức Sâm, mẹ có còn ấn tượng gì không?”
Bạch Vịnh Đề nhớ nhà họ Sở có một trai một gái, bất quá lần trước gặp đã là nhiều năm về trước rồi, Sở Thức Sâm vẫn còn nhỏ, bà đáp: “Trong ấn tượng vẫn đang là học sinh, hiện tại đã thành người trưởng thành rồi.”
Sở Thức Sâm kính cẩn hỏi thăm: “Bác gái, đêm khuya làm phiền thực sự ngại quá.”
Bạch Vịnh Đề xua xua tay, bà đã sớm ngửi được trên người Hạng Minh Chương có mùi rượu, nhớ lại lần trước Hạng Minh Chương tới có nhắc đến Sở Thức Sâm đang làm việc ở Hạng Việt, bèn đoán ra được chín phần: “Là Minh Chương bắt con tăng ca rồi.”
Hạng Minh Chương nói: “Con mời cậu ấy đến ăn cơm, xem như thay cho tiền tăng ca.”
Sở Thức Sâm là khách, ăn ở nhà ăn nhỏ thì hơi thất lễ, Bạch Vịnh Đề sắp xếp cho bọn họ đến phòng khách lớn, cửa sổ sát đất là phong cảnh núi non, khi màn đêm buông xuống lại khoác lên mình một vẻ đẹp khác.
Rất nhanh sau đó các món ăn đều được đem lên, củ cải om nấm bắc, thập cẩm hoa nhài, súp bí ngô, vịt quay sốt mận ngọt và bào ngư ngâm rượu hoa điêu thơm nồng.
(mỗi lần dịch mấy tên món ăn là muốn tiền đình ㅠ.ㅠ)
Món ăn thuần chay không đủ vị, hôm nay phá lệ có thêm hai món mặn, Hạng Minh Chương tạm hài lòng nhưng không ngăn được tiếp tục chỉ trích: “Chỉ có đồ ăn, không có canh sao?”
Chị Thanh đặt xuống một cái xửng hấp nói: “Có, canh giải rượu.”
Sở Thức Sâm không nhanh không chậm mà lau tay, trong lòng hiểu rõ mọi chuyện.
Trên bàn các món ăn ngon được chuẩn bị vô cùng kỹ lưỡng, chắc chắn phải mất ba đến năm tiếng mới làm xong được. Đã được nấu từ trước, như vậy có nghĩa là đã biết Hạng Minh Chương sẽ đến.
Nấu sẵn canh giải rượu, vậy là cũng biết Hạng Minh Chương sẽ uống rượu.
Bọn họ trên đường đến đây không hề liên lạc nhưng lại hiểu rõ như vậy, chỉ có thể là thói quen mà thôi. Có thể vào ngày này mỗi năm, Hạng Minh Chương sau khi dự tiệc mừng của Hạng Hành Chiêu sẽ đến đây với mẹ.
Trong xửng hấp có đặt một cái lá sen, bên trên có ba miếng há cảo chay nhân nấm, Bạch Vịnh Đề nói: “Tiểu Sâm, ăn chút đi.”
“Cảm ơn bác gái.” Sở Thức Sâm nghe xong gắp lấy một cái, cắn một miếng, “Ngọt nhẹ và thơm, rất ngon.”
Bạch Vịnh Đề hỏi: “Con không ghét đồ chay sao?”
Sở Thức Sâm nói: “Con thích ăn chay một chút.”
Cậu không hề tâng bốc, cậu thường che giấu thói quen ăn uống thực sự của mình, không tìm cách thỏa mãn cơn thèm ăn. Bữa ăn này là lần cậu ăn vừa miệng nhất từ trước đến nay.
Không lâu sau, trên bàn ăn chỉ còn lại tiếng bát đũa chạm vào nhau, Hạng Minh Chương tránh nói về chuyện xảy ra trong bữa tiệc mừng thọ, cũng không nhắc tới người thân và bạn bè của nhà họ Hạng. Bạch Vịnh Đề không hỏi han ân cần, cũng không hề quan tâm đến cuộc sống và công việc của Hạng Minh Chương.
Sở Thức Sâm kinh ngạc trong lòng, nếu đổi lại là bà Sở, chắc bây giờ đang ríu ra ríu rít hỏi han đủ điều.
Sau khi ăn xong, Hạng Minh Chương đi vào phòng tắm, chị Thanh đưa Sở Thức Sâm vào trong phòng nghỉ ngơi một lát.
Trong phòng khách, tủ sách cao đến trần nhà chiếm cả một bức tường, Sở Thức Sâm quét mắt qua, các loại sách được sắp xếp lộn xộn, trong đó có vài bộ kinh Phật khá bắt mắt.
Ở bức tường đối diện có một cái giá dài đặt một bức tượng Phật Bà Quan Âm, Sở Thức Sâm bước lại gần, hiểu ra được sự hờ hững xa cách của Bạch Vịnh Đề từ đâu mà ra.
Bất giác nhìn hồi lâu, sợ mạo phạm đến thần linh, cậu liền chắp tay cúi đầu trước Quan Âm.
Bạch Vịnh Đề vừa đúng lúc đi vào nhìn thấy, hiếu kỳ hỏi: “Tiểu Sâm, con tin Phật sao?”
Sở Thức Sâm bỏ tay xuống: “Từng có trưởng bối muốn con tin, nhưng con làm không được.”
Bạch Vịnh Đề không ngạc nhiên nói: “Người trẻ tuổi chưa trải qua gió sương, chưa chịu gian khổ, tự nhiên sẽ không tin.”
Sở Thức Sâm cười, những gió sương cậu từng trải qua, những gian khổ cậu từng chứng kiến, những người đang sống trong thời đại hoà bình này có thể hiểu được sao?
Cậu đáp: “Có thể là như vậy, con kính trọng nhưng không cầu Phật, học theo nhưng không tin Phật
(*).”
(*) câu gốc là 敬而不求,学而不信, mình không biết dịch sao cho hay nên đành nhờ cao nhân nào đó vậyyy
Bạch Vịnh Đề nói: “Xem ra con có kiến giải của riêng mình?”
Ánh mắt Sở Thức Sâm trong một khoảnh khắc như nhìn vào xa xăm, những cảnh tượng gian khổ ngày xưa hiện về trong tâm trí, nếu như cầu Phật hữu dụng, những thứ như niềm tin bất khuất, giàu có nhiều đời và chiến đấu vì sinh mệnh của mình thì tính là gì? Máu của hàng triệu người đã đổ xuống thì tính là gì?
“Không được xem như là kiến giải, chỉ là ý kiến nông cạn của một người mà thôi.” Sở Thức Sâm đáp, “Nếu như sự phù hộ tồn tại, con người sao lại phải chịu khổ? Nếu như không tồn tại, vậy cần gì phải tôn thờ thần linh?”
Bạch Vịnh Đề có vẻ như bị chọc phải nỗi đau nói: “Nếu như không còn đường nào để đi, vì thế nên nắm lấy một niềm tin để tìm sự an ủi.”
Sở Thức Sâm quay lại quan điểm của mình: “Đặt nó ở đây không có nghĩa là nắm lấy được, Quan Âm còn được gọi là Quan Tự Tại Bồ Tát, không bằng hiểu theo nghĩa khác, chính là để thân tâm tự tại, đó mới chính là giải thoát.”
Bạch Vịnh Đề nhẹ giọng: “Làm gì có chuyện giải thoát dễ dàng như thế.”
Sở Thức Sâm từ lúc bước vào cửa đã có một loại cảm giác, Bạch Vịnh Đề diện mạo trẻ trung thế nhưng từ trường xung quanh lại vô cùng nặng nề.
Cậu thực sự không hiểu, Hạng Minh Chương là người hiếu thắng, hưởng thụ và giỏi kiểm soát quyền lực, tại sao mẹ anh lại ở goá ở nơi ngoại thành, tiêu cực ở ẩn.
Vốn dĩ không nên cùng trưởng bối tranh luận, Sở Thức Sâm cuối cùng nhìn Quan Âm một lần: “Nước trong bình ngọc sẽ không đổ xuống đất, phàm nhân trên thế gian sau cùng cũng phải dựa vào chính mình.”
Bạch Vịnh Đề đau đáu không lên tiếng, có vẻ như đang nghiền ngẫm câu nói này.
Hạng Minh Chương rửa mặt xong thì đi qua, Bạch Vịnh Đề hồi thần, quên mất phải lấy Kinh Phật từ trên giá nên hai tay trống không rời đi.
Hạng Minh Chương hỏi: “Hai người đang nói chuyện gì vậy?”
“Là tôi đã quá phận.” Sở Thức Sâm nói đùa, “Tôi hỏi bác gái, có cách nào làm anh tăng lương cho tôi không.”
Hạng Minh Chương giễu cợt, đôi chân dài sải bước đến sofa ngồi xuống, cố kiềm chế hơi rượu đang rục rịch, thái dương hơi căng ra, anh nửa nằm xuống nhắm mắt lại.
Trò hề đêm nay hiện ra trước mắt, tiếng khóc lóc đầy kinh ngạc của Hạng Hành Chiêu, sự tức giận của Hạng Côn, những lời nói cay nghiệt của Hạng Hoàn, sự bắt bẻ của bác gái và dượng, những sự khiển trách của anh em họ …
Từng người một đều giả vờ hiếu thảo, sợ ông nội bị kích thích, nhưng thật ra bọn họ chính là hợp lực động vào vảy rồng của ông, dồn ép ông phát tác, làm ầm ĩ đến mức đuối lý trước mặt các thành viên hội đồng quản trị.
Hạng Minh Chương đau đầu, lúc ngẩng lên trên trán nổi đầy gân xanh.
Sở Thức Sâm vẫn đứng đó, vừa mới rạng sáng, cậu chuẩn bị cáo từ: “Hạng tiên sinh, đi ngủ sớm đi.”
Hạng Minh Chương nói: “Nếu như tỉnh dậy có thể ở nơi không ai quen biết thì tốt rồi.”
Sở Thức Sâm sửng sốt: “Không ai quen biết?”
“Ừm.” Hạng Minh Chương nói, “Việc này quá phiền phức, dứt khoát đổi sang một thế giới khác đi.”
Sở Thức Sâm hốt hoảng nói: “Có thể cũng có người thực sự từ thế giới khác đến.”
Hạng Minh Chương cười một tiếng: “Là cậu say hay là tôi say rồi đây?”
Sở Thức Sâm không tiếp lời, bị hãm vào giả thiết của Hạng Minh Chương, điều hoang đường là cậu đã tự mình trải qua huyễn tưởng này nhưng lại không nói rõ được là loại tư vị nào.
Một hồi lâu, chị Thanh nhẹ nhàng mang đến một tô canh giải rượu.
Trên sofa hô hấp đều đặn, Hạng Minh Chương có lẽ đã ngủ rồi.
Chị Thanh cầm muỗng đưa đến bên miệng Hạng Minh Chương, thử một vài lần căn bản vẫn không đút được, lo lắng nói: “Canh giải rượu cần phải uống, nếu không sau khi tỉnh rượu dạ dày sẽ đau đến chết đi sống lại, quá là tội đi.”
Sở Thức Sâm thẳng thắn nói: “Gọi anh ấy dậy đi.”
Chị Thanh lúng túng nói: “Với tính cách của Hạng tiên sinh, tôi không dám đâu.”
Sở Thức Sâm nói: “Để tôi.”
Cậu bước lên trước đỡ Hạng Minh Chương ngồi dậy, đưa tay trái vỗ nhẹ mặt Hạng Minh Chương, năm ngón tay bao lại nắm lấy cái cằm sắc nét của anh, sau đó dùng lực véo một cái.
Hạng Minh Chương ăn đau phải tỉnh dậy, chỉ cần muộn hai giây nữa thôi, Sở Thức Sâm có khi buộc phải đổ vào miệng cho anh rồi.
Anh rút ngắn khoảng cách nhìn đối phương, phát ra tiếng khàn khàn: “Cậu đang làm gì đấy?”
Sở Thức Sâm nói: “Há miệng.”
Hạng Minh Chương: “Cậu đang ra lệnh cho tôi?”
Sở Thức Sâm: “Tôi đang chăm sóc cho anh.”
Hạng Minh Chương đổi khách thành chủ: “Nhẹ nhàng một chút.”
Sở Thức Sâm buông tay ra, không hầu hạ nữa, thể hiện ra khí chất của đại thiếu gia: “Uống rượu hại thân, không tự ái; thân dài vai rộng để người hầu hạ, không tự lập; yêu cầu quá đáng, không tự trọng.”
Hạng Minh Chương lập tức đối lại một câu: “Giáo huấn cấp trên, không tự giác.”
( =)))))
Chị Thanh vội vã hoà giải: “Là do tôi nhờ Sở tiên sinh giúp đỡ. Hạng tiên sinh, nhân lúc còn nóng uống đi rồi về phòng nghỉ ngơi, tôi cũng vừa giúp Sở tiên sinh dọn ra một gian xong.”
Sở Thức Sâm từ chối, cậu và Hạng Minh Chương không thân không thích, lần đầu đến nhà đã ngủ lại vô cùng không có gia giáo, cậu tuyệt đối không thể làm thế.
Hạng Minh Chương cúi người uống hết bát canh, tỉnh lên được một chút, đây là lần duy nhất anh đưa người ngoài đến Mạn Trang, như vậy đã quá giới hạn rồi, sau đó gọi tài xế đưa Sở Thức Sâm về.
Về đến nhà họ Sở, phòng ngủ tầng 1 tầng 2 đều tối đen, một mảnh an tĩnh.
Sở Thức Sâm đã mệt, về phòng tắm rửa rồi đi ngủ.
Đã gần hết đêm, bình minh vẫn chưa ló dạng, bầu trời phủ đầy mây đen.
Kéo rèm cửa ra căn phòng vẫn còn hơi mờ tối, Sở Thức Sâm không vội vàng đứng dậy, bật đèn bàn đọc một cuốn tiểu thuyết triều Minh và Thanh.
Điện thoại rung lên, là Tiền Hoa gọi đến.
Sở Thức Sâm nhanh chóng bắt máy: “Alo?”
Ngữ khí của Tiền Hoa không cà lơ phất phơ như trước đây nữa mà nói: “Thức Sâm, chuyện cậu nhờ tôi điều tra, tôi đã giúp cậu giải quyết xong rồi.”
Sở Thức Sâm đóng sách lại hỏi: “Sao rồi?”
Tiền Hoa nói: “Ừm… có chút manh mối.”
Có “manh mối” chứ không phải là có kết quả, cho thấy rằng vẫn có thứ có thể điều tra được, nếu đã cần phải điều tra, nghĩa là chuyện du thuyền e rằng thực sự có uẩn khúc.
Nói qua điện thoại không tiện, Sở Thức Sâm hẹn Tiền Hoa ở một địa điểm, quyết định gặp nhau rồi nói.
Vừa cúp máy, nhận được một tin nhắn Wechat.
Mở ra, là Hạng Minh Chương gửi đến: Hội nghị thường kỳ sáng thứ hai huỷ bỏ.
Mỗi thứ hai phải đến Hạng Việt cũ mở cuộc họp, những thành viên hội đồng quản trị gặp ở tiệc mừng thọ đều có mặt, náo loạn đến mức khó coi, chuyện này phải tạm thời xử lý.
Sở Thức Sâm trả lời: Được, để tôi thông báo với bên đó.
Bấm gửi đi xong, Sở Thức Sâm vẫn không thoát ra khỏi khung chat, suy nghĩ một lúc rồi gửi thêm tin thứ hai: Hôm qua cảm ơn anh đã tiếp đãi.
Gần như cùng lúc, Hạng Minh Chương cũng gửi một câu: Hôm qua cảm ơn đã chăm sóc.
Hai tin nhắn song song xem như kết thúc cuộc trò chuyện, Hạng Minh Chương cầm theo điện thoại di động, từ cửa bên hông trạch viện đi qua, đèn chiếu dọc đường đã tắt, trang viên dưới ánh sáng tự nhiên càng thêm xanh mát tĩnh mịch.
Sau khi uống rượu và ngủ mê man, Hạng Minh Chương nhân buổi sáng mát mẻ đi tản bộ.
Càng đi về phía Nam, khu vườn càng tươi tốt, có chuồng ngựa, vườn hoa, garage ẩn, tất cả đều thấp thoáng bên trong, kiến trúc chính ở phía Nam chỉ lộ ra một mái nhà, những cây long não xung quanh đều kín gió.
Hạng Minh Chương chuyển hướng giữa chừng, muốn xem cá koi lần trước dặn người đưa đến trông như thế nào.
Trời nhiều mây, không có gió, sương nhẹ buổi sáng chưa tan hết, Hạng Minh Chương tản bộ đến bên hồ, cá đang vẫy đuôi trong làn nước trong vắt, được nuôi dưỡng vô cùng khoẻ mạnh.
Lão Trương kiểm lâm đang làm nhiệm vụ đi qua, dừng chân lại chào hỏi: “Chào buổi sáng Hạng tiên sinh.”
Hạng Minh Chương hỏi: “Hôm nay không nghỉ ngơi sao?”
“Đã quen rồi, mỗi ngày đều phải đi một vòng.” Lão Trương chỉ về phía xa xa, “Đúng rồi Hạng tiên sinh, nhà gỗ bên phía Đông bờ hồ chỗ dừng thuyền đã bị dỡ bỏ rồi, thừa ra một chỗ trống, có muốn thay cái mới không?”
Hạng Minh Chương đáp: “Không thay nữa, một gian bên phía Tây đủ dùng rồi.”
Lão Trương đề xuất: “Chỗ trống đó chi bằng trồng cây, ở bên cạnh hồ, nước đất đều phì nhiêu.”
Hạng Minh Chương gật đầu: “Mọi người xem xem rồi làm đi.”
Lão Trương xin chỉ thị: “Vậy trồng long não thì sao?”
Hạng Minh Chương trầm tư một hồi, trong album ảnh trên điện thoại di động, tấm ảnh kỷ niệm chụp Sở Thức Sâm ở Nam Kinh vẫn quên chưa xoá, anh chuyển mắt xuống mặt hồ nói: “Không, trồng thuỷ sam đi.”