Trong phòng ngủ chỉ còn lại một ngọn đèn tường, đã đủ dùng rồi, mọi chi tiết đều được phản chiếu vào trong gương.
Thẩm Nhược Trăn không biết đêm này đã trải qua như thế nào, thế nhưng đã biết được bộ dạng mình trông thế nào mỗi khi quấn quít với Hạng Minh Chương.
Tư thế phóng đãng của cậu, vẻ mặt trầm luân, đầu tóc, quần áo, răng môi, tất cả đều có thể nhìn thấy vô cùng rõ ràng trong gương.
Thẩm Nhược Trăn không thả lỏng được, cảm thấy không thạo như thể là lần đầu tiên, Hạng Minh Chương liền dẫn dắt từng bước.
Thẩm Nhược Trăn cúi đầu trốn tránh, Hạng Minh Chương nhéo gáy cậu, nâng cằm cậu lên, gần như ép buộc bắt cậu phải ngẩng đầu “thưởng thức”, còn dán vào bên tai gọi nhũ danh của cậu.
Trong một khoảnh khắc, Thẩm Nhược Trăn rơi vào trạng thái đờ đẫn, một cơn khoái cảm điên cuồng ập đến, cậu không thể phân biệt được đó đơn thuần chỉ là tri giác của thân thể, hay là vì tâm lý và cảm quan chịu phải hai tầng kích thích.
Vết sẹo do súng để lại như được thêu trên ngực, không ngừng siết chặt và nhăn nhúm nơi đầu tim, Thẩm Nhược Trăn cảm thấy rất rát, rất tê, Hạng Minh Chương vuốt ve an ủi nhưng không hiệu quả, phần tê dại đó như thể chạy tán loạn đến khắp tứ chi bách hài.
Quá hoang đường rồi, thật không thể tưởng tượng nổi.
Thẩm Nhược Trăn âm thầm lẩm bẩm vô số lần, vừa phối hợp ôm chặt lấy Hạng Minh Chương, cậu cho rằng chính mình chỉ là đang chịu đựng, nhưng trên thực tế cậu cũng không có cách nào để tự giải thoát.
Mồ hôi và nước mắt trộn lẫn vào nhau, bàn tay của Thẩm Nhược Trăn ướt đẫm.
Cậu run rẩy muốn che đi khuôn mặt không biết xấu hổ trong gương, nhưng không với tới được, lúc sắp ngã xuống Hạng Minh Chương đã từ phía sau phủ lên mu bàn tay cậu, nhẹ nhàng áp lên mặt gương.
Lòng bàn tay lạnh lẽo, bọn họ cùng nhau vấy bẩn mảnh thủy tinh đáng hận ở đầu giường.
Vào nửa đêm sau sương mù buổi sáng nổi lên rất dày đặc, từ cửa sổ len vào trong phòng, cố gắng xâm nhập vào giấc mơ, Thẩm Nhược Trăn chìm vào giấc ngủ say, gối lên vai Hạng Minh Chương, mãi cho đến khi sương mù tan đi lộ ra sắc trời.
Hạng Minh Chương tỉnh dậy, sau khi làm dữ sẽ ôn nhu hơn rất nhiều hỏi: “Có muốn dậy không?”
Hôm nay là thứ hai, Thẩm Nhược Trăn khàn giọng nói: “Muốn.”
Hạng Minh Chương dùng cằm di lên trán Thẩm Nhược Trăn, hỏi lại: “Có tắm không?”
Thẩm Nhược Trăn tiếc chữ như vàng: “Tắm.”
Hạng Minh Chương nói: “Tự mình đi, hay để anh vất vả bế một chút?”
Cả người Thẩm Nhược Trăn như sắp gục ngã, nhưng không tỏ ra yếu đuối, mạnh mẽ lật người. Cậu vừa muốn ngồi dậy, Hạng Minh Chương đã từ phía sau ôm lấy cậu, cũng không biết làm thế nào lại đem cậu bế lên.
Biệt thự đã chuẩn bị vài bộ tây trang, dựa theo kích thước và sở thích của Thẩm Nhược Trăn mà làm.
Sau khi tắm xong, Thẩm Nhược Trăn thế nhưng không mặc chiếc áo sơ mi trắng mới tinh mà chọn một chiếc màu đen từ tủ quần áo của Hạng Minh Chương, mặc lên người cậu có hơi rộng.
Hạng Minh Chương nói: “Lần đầu tiên thấy em mặc sơ mi đen.”
Ngực của Thẩm Nhược Trăn có một mảng lốm đốm, nói: “Vết tích màu đỏ tươi, em sợ sơ mi trắng che không được.”
Hạng Minh Chương giả ngốc: “Nghiêm trọng vậy sao?”
Thẩm Nhược Trăn buộc chặt các nút: “Ít nhất không bị rách da, cảm ơn anh đã hạ miệng lưu tình.”
(người ta có hạ thủ lưu tình giờ con tui có khái niệm hạ miệng lưu tình =)))))
Hạng Minh Chương nghẹn lời một lúc, hỏi: “Làm đau em rồi à?”
Tư vị làm con người ta thất thần làm sao có thể là đau được? Thẩm Nhược Trăn xấu hổ trả lời, cậu hơi hếch cằm lên, dựng cái giá của thiếu gia lên nói: “Chọn cho em một chiếc cà vạt đi.”
Hạng Minh Chương mở ngăn kéo, chọn một chiếc cà vạt bản hẹp màu xám bạc, chất liệu sa tanh sáng bóng và mềm mại, có thể trung hòa một chút vẻ thô cứng của chiếc áo sơ mi đen.
Anh giúp Thẩm Nhược Trăn mặc vào, vừa thắt nút vừa nói: “Không phải là không thích từ phía sau sao?”
Ánh mắt của Thẩm Nhược Trăn lơ lửng, bị tấm gương kia làm cho phát ốm: “… Ừ.”
Hạng Minh Chương nói: “Vậy sao tối qua lần cuối cùng lại chịu lật người, nằm sấp ngoan ngoãn thế?”
Thẩm Nhược Trăn đang loay hoay với cổ tay áo, suýt chút như làm rớt khuy măng sét xuống, cậu nói xằng: “Là anh ép em.”
“Sao anh lại ép em?” Hạng Minh Chương cũng không bực bội, chỉnh lại cà vạt, thong thả mà dằn vặt người ta, “Lẽ nào là do anh đánh mông em sao?”
Thẩm Nhược Trăn không nghe nổi mấy lời như vậy: “Anh đừng nói nữa.”
Hạng Minh Chương mắt điếc tai ngơ: “Vậy rốt cuộc là tại sao?”
Hai tai Thẩm Nhược Trăn đỏ bừng, được giấu trong mái tóc đen, cậu thừa nhận: “Em muốn nhìn… dáng vẻ của chúng ta.”
Dư quang thoáng thấy được cảnh tượng hôn môi, cậu thế nhưng lại trở nên tham lam, một mặt muốn lấp đầy dục vọng, một mặt còn muốn giả vờ không thể chịu được.
Hạng Minh Chương đã hài lòng, thắt xong cà vạt, anh cúi đầu cài khuy măng sét cho Thẩm Nhược Trăn, dỗ dành nói: “Không cần xấu hổ, đều là anh ép em, có được chưa?”
Thẩm Nhược Trăn không tin lời ngon ngọt của Hạng Minh Chương nữa, con người này trên giường dưới giường căn bản là có hai bộ mặt, cậu cảnh giác nói: “Có phải là anh muốn đánh em không?”
Hạng Minh Chương hỏi ngược lại: “Đánh ở đâu chứ?”
Thẩm Nhược Trăn không thích nói những lời thô bỉ, nói: “Đánh ở đâu cũng không được.”
“Được.” Hạng Minh Chương trong lòng ám chỉ nói, “Thẩm thiếu gia tao nhã, giám đốc Thẩm quý như vàng, tát một cái đã muốn hồng một mảng, run lẩy bẩy rồi.”
Thẩm Nhược Trăn cảm thấy như vừa bị Hạng Minh Chương tát, không đau, nhưng nóng như thiêu như đốt, cậu biết điểm dừng liên ngậm miệng lại, nếu tiếp tục nói e rằng sẽ tự thiêu mất.
Hạng Minh Chương biết khi nào nên dừng lại: “Đi thôi, đi xuống ăn sáng, anh có bảo dì Thiến hầm canh nhân sâm cho em.”
Đi xuống lầu, bữa sáng rất phong phú, Linh Đoàn Nhi lại được gọi tới, trước mặt Thẩm Nhược Trăn có đặt một chiếc cốc sứ màu trắng, cậu một tay ôm mèo một tay nhấc nắp lên.
Công dụng của nhân sâm rừng rất rõ rệt, Thẩm Nhược Trăn uống xong trở nên tràn đầy sức sống hơn một chút, hai má cũng có thêm một ít hồng hào.
Hạng Minh Chương gọi cho trợ lý của Hạng Việt cũ, hôm nay sẽ đến công ty muộn một chút, sau khi ăn sáng xong, anh lái xe cùng Thẩm Nhược Trăn đến Viễn thông Hạng Việt.
Những dấu chân ướt trên sàn của tòa nhà văn phòng đã được lau sạch, Thẩm Nhược Trăn đến bộ phận tiêu thụ ở tầng 12, sáng thứ hai là bận rộn nhất, các thân ảnh trong bộ phận luôn vội vội vàng vàng.
Cậu liếc nhìn văn phòng của Lý Tàng Thu, cửa khóa chặt, phòng trợ lý cũng đang đóng.
Đúng mười giờ, trên hệ thống công ty đưa ra thông báo họp, quản lý của từng bộ phận ở Hạng Việt và Diệc Tư đều phải tham dự.
Thẩm Nhược Trăn lấy bút và sổ ghi chép, đi đến phòng hội nghị ở tầng 5, các đồng nghiệp từ các bộ phận khác lần lượt đến, Châu Khác Sâm và Hạng Như Tự cùng nhau đi từ trung tâm R&D đến.
Phùng Hàm đến trước, mang theo tài liệu của cuộc họp lên trên bục chuẩn bị trước.
Mười lăm phút sau, Hạng Minh Chương hai tay không xuất hiện, anh quét mắt qua những bóng người đang ngồi, ánh mắt dừng lại trên mặt Thẩm Nhược Trăn, sau đó hơi mỉm cười.
Lúc bình minh nằm dựa vào nhau cùng tỉnh lại, cùng tắm rửa thay quần áo náo loạn đến mức đỏ mặt tía tai, Thẩm Nhược Trăn có hơi chột dạ, giơ tay kéo chặt đường viền cổ áo, thế nhưng quên mất rằng áo sơ mi cũng là của Hạng Minh Chương.
Cửa lớn đóng lại, yên lặng không một tiếng động, Hạng Minh Chương nghiêm túc lên đài nói: “Các bộ phận đã tập hợp đầy đủ chưa? Hình như không nhìn thấy Lý tổng.”
Thẩm Nhược Trăn giơ tay lên: “Lý tổng thân thể không thoải mái, đã xin nghỉ ốm không đến công ty.”
Hạng Minh Chương gật đầu, cuộc họp bắt đầu, anh hắng giọng nói: “Hôm nay gọi các vị đến đây, là muốn thông báo một chuyện liên quan đến Hạng Việt và Diệc Tư.”
Thẩm Nhược Trăn nhận được thông báo đã đoán ra được, Hạng Minh Chương muốn tuyên bố trả lại số cổ phần đã mua cho nhà họ Sở.
Ngay khi những lời trên sân khấu truyền xuống, Châu Khác Sâm lập tức quay đầu nhìn sang, và Thẩm Nhược Trăn gật đầu biểu thị sự khẳng định.
Hạng Minh Chương dừng lại một chút để cho mọi người có thời gian phản ứng, rồi tiếp tục: “Đây không phải là nhất thời hứng lên, nhưng quả thực là để thỏa mãn tư tâm của tôi.”
Hạng Minh Chương từ trước đến nay luôn nghiêm túc, thậm chí còn cao cao tại thượng, thế nhưng là sự thành khẩn nhiều hơn.
Anh thẳng thắn nói là muốn bồi thường, nói đủ thứ việc hai công ty cùng chung sống hơn một năm nay, bàn giao, tiếp xúc, hỗ trợ lẫn nhau, cuối cùng đề cập đến kế hoạch nâng đỡ và hợp tác.
Thẩm Nhược Trăn đã sớm biết chuyện, cho dù đó là lý do bên ngoài hay chân tướng đằng sau, nhưng cậu vẫn lắng nghe rất nghiêm túc, cho dù Hạng Minh Chương có nói ba lần, năm lần, cậu đều sẽ không bỏ qua một từ nào từ đầu đến cuối.
Cậu hiểu được Hạng Minh Chương lựa chọn công bố sớm hơn, đối với Hạng Việt, là xem mọi người như một đoàn đội đưa ra quyết định minh bạch, đối với Diệc Tư, là mở đường cho cậu toàn quyền tiếp quản.
Trong lúc riêng tư xưng hô bằng tên thật, sau khi Hạng Minh Chương nói xong, anh ráng nhịn xuống sự không lưu loát gọi: “Giám đốc Sở.”
Thẩm Nhược Trăn đứng dậy, thay mặt Diệc Tư cũng như đại diện cho nhà họ Sở, nói: “Diệc Tư thay hình đổi dạng, vạn phần may mắn đã nhận được sự chiếu cố của Hạng tiên sinh và các vị.”
Hạng Minh Chương rất thích nghe giọng điệu nho nhã này, hỏi: “Còn nữa không?”
Thẩm Nhược Trăn nói: “Hết rồi.”
Trong hội trường vang lên tiếng cười, Hạng Minh Chương câu lên khóe miệng bắt bẻ: “Quá ngắn rồi đi.”
Thẩm Nhược Trăn không viết nháp, chỉ có lòng chân thành nói: “Lời nói từ đáy lòng, không cần phải dài dòng, Hạng Việt và Diệc Tư mới hợp nhất được một năm, tình hữu nghị sẽ còn mãi đến tận sau này.”