Thông lệ nhà bọn họ là, một năm đón Tết ở Thời gia, một năm ở Kỷ gia.
Năm nay vừa vặn đến lúc trở về Đoan Thành ăn Tết, Kỷ Hoài đã năm tư, bởi vì đã gần hoàn thành xong chương trình nên được nghỉ đông sớm về nhà.
Thân là giảng viên đại học nên lịch nghỉ đông của Kỷ Minh Nguyệt cũng dài, nhưng vì phải đợi người chồng thân yêu giải quyết xong chuyện ở công ty, cho nên đến gần cuối năm họ mới đưa Tạ Thiên Tầm về Đoan Thành.
Bạn nhỏ Tạ Thiên Tầm hiện tại đã ba tuổi, càng lớn càng đáng yêu, người gặp người thích hoa gặp hoa nở, thậm chí mặt trời cũng sẽ xấu hổ.
Chúc Cầm cùng Kỷ Phong đã lâu không gặp Tạ Thiên Tầm, vừa bế được cháu trên tay liền không ngừng ôm ấp.
Hạt đậu nhỏ còn nói “Ông bà ngoại, Thiên Tầm rất nhớ hai người đó”, làm Chúc Cầm cùng Kỷ Phong chỉ cảm thấy tâm can nhũn cả ra.
Cho nên, con gái ruột là Kỷ Minh Nguyệt tạm thời bị lãng quên.
Đương nhiên cô đã sớm quen với cảnh này.
May mà Kỷ Phong vẫn còn là người ba nuông chiều con gái, nhận lấy vali, nói với cô: “Tối nay làm món mực cay con thích nhất, đi nghỉ ngơi một chút đi.”
Kỷ Minh Nguyệt hiểu rõ trong lòng.
Hừ, cái gì mà nghỉ ngơi một chút, ba của cô khẳng định là ngại cô làm phiền bọn họ chơi với cháu gái.
Nhưng mà ngồi xe quá lâu, cô cũng quả thật có chút mệt, vì vậy cô kéo Tạ Vân Trì về phòng, muốn ngủ một giấc.
Tuy rằng cô không thường xuyên ở nhà, nhưng dì giúp việc vẫn luôn giúp cô quét dọn, cho nên toàn bộ căn phòng rất sạch sẽ.
Đặt vali xuống, Kỷ Minh Nguyệt vào toilet, khi đi ra liền phát hiện Tạ Vân Trì đang ngồi trước bàn của mình, dường như đang đọc cái gì đó.
Cô cũng không để ý, vừa rút khăn giấy lau tay, vừa hững hờ hỏi: “Anh đọc cái gì vậy? Có hay không?”
“Hay.” Tạ Vân Trì đáp không chút do dự, sau đó lại tràn đầy phấn khởi mà lật trang tiếp theo.
Kỷ Minh Nguyệt bắt đầu hứng thú, vừa lấy đồ ngủ trong vali ra để thay vừa nói, “Đọc cho em nghe mấy dòng đi.”
Là một người chồng tốt, Tạ Vân Trì từ trước đến nay luôn hữu cầu tất ứng với Kỷ Minh Nguyệt.
Anh đọc.
“Thứ hai, ngày 22 tháng 10 năm 20×7,
Lại là thứ hai, vì sao cứ phải đến trường chứ? Mỗi ngày đều không rời giường nổi, sáng nay mình lại đến muộn. Niềm vui duy nhất hôm nay là gặp được Tạ Vân Trì, vì sao lại có người đẹp trai đến mức này chứ…”
Thái độ của Kỷ Minh Nguyệt trong toàn bộ quá trình là…
Thư tình sao? Còn rất đặc biệt, viết giống như nhật ký vậy.
↓
Vì sao lại có cảm giác quen thuộc như vậy chứ?
↓
Vân vân…
↓
Mẹ nó!!!
Không quan tâm cái vali nữa, Kỷ Minh Nguyệt bổ nhào qua, bịt kín miệng Tạ Vân Trì, cảm thấy bản thân có chút hít thở không thông: “Đừng, đừng đọc…”
Cô cúi đầu nhìn xuống bàn.
Quả nhiên, chính là quyển nhật ký đầy quen thuộc của cô thời cao trung.
Tạ Vân Trì không có khả năng sẽ lục đồ của cô, hẳn là khi dì giúp việc quét dọn thì quyển nhật ký này rơi từ trên giá sách xuống, nên bà ấy để lại lên bàn…
Nghĩ như vậy, Kỷ Minh Nguyệt càng hít thở không thông.
Nhớ tới vừa rồi bản thân đi toilet, Kỷ Minh Nguyệt lại cảm thấy không ổn.
Thanh âm của cô hơi run: “Anh đọc bao nhiêu rồi?”
Tạ Vân Trì ôn hòa cười cười: “Không nhiều lắm, tầm mười trang.”
… Anh sắp bị em diệt khẩu rồi đó.
Tạ Vân Trì bật cười, ôm Kỷ Minh Nguyệt vào trong lòng, hôn lên môi cô một cái, thanh âm ôn nhu: “Không muốn cho anh đọc sao?”
Kỷ Minh Nguyệt hơn nửa ngày mới rầu rĩ trả lời: “Cũng không phải.”
“Hửm?”
“… Chỉ là có chút xấu hổ.”
Khóe môi Tạ Vân Trì lại cong thêm một ít: “Sao có thể, anh vui còn không kịp.”
Có lẽ là do được Tạ Vân Trì trấn an, Kỷ Minh Nguyệt mới nghĩ lại: “Được rồi, vậy anh đọc đi… Anh không được cười em.”
Tạ Vân Trì lại hôn cô, mở nhật ký ra, cùng với cô đọc.
Lại lật một trang.
Nói thật, Kỷ Minh Nguyệt cũng cảm thấy có chút mới lạ.
Quyển nhật ký này, sau khi cô tốt nghiệp cao trung đã triệt để bị vứt xó. Mười mấy năm trôi qua, cô đã sớm quên bên trong có những cái gì.
“Thứ năm, ngày 1 tháng 11 năm 20×7,
Hôm nay khi hoạt động ngoại khóa, Tạ Vân Trì chơi bóng rổ. Mình thật sự rất thích nhìn cậu ấy chơi bóng, vừa có phong cách lại còn đẹp trai. Diệu Diệu đưa cho mình một chai nước khoáng, nói mình đi đưa nước cho cậu ấy, mình kém chút nữa xúc động đến bật khóc.
Nhưng khi chuẩn bị tiến đến, mình nhìn thấy một nữ sinh lớp khác cũng tới đưa nước cho Tạ Vân Trì, huhuhu, bực mình quá! Vì sao Tạ Vân Trì lại thu hút nữ sinh như vậy chứ!!!
Người thích cậu ấy thật sự quá nhiều… Nếu cậu ấy thích mình thì thật tốt.”
Bàn tay nắm trang giấy của Tạ Vân Trì hơi dùng lực.
Anh cúi đầu, nhìn nhìn Kỷ Minh Nguyệt, thấp giọng nói: “Tuy rằng anh không nhớ được chuyện này, nhưng anh cảm thấy… Anh hẳn là không có nhận nước của người khác.”
Kỷ Minh Nguyệt hừ một tiếng, “Đương nhiên là không, anh mà dám nhận thì nhất định phải chết.”
Tạ Vân Trì buồn cười, nhéo khuôn mặt cô: “Vậy em giận cái gì?”
Kỷ Minh Nguyệt không nói chuyện, lật trang tiếp theo.
“Thứ hai, ngày 24 tháng 12 năm 20×7,
Hôm nay lại là một ngày thứ hai dài đằng đẵng.
… Coi như hết rồi, một đêm Giáng Sinh buồn chán.
Thích một người thật là vừa vui vẻ vừa khổ sở, thảm hại nhất chính là vui vẻ hay khổ sở đều chỉ bản thân gánh, cậu ấy vĩnh viễn sẽ không biết.
Hôm nay khi đi ngang qua hành lang, mình nhìn thấy cậu ấy sóng vai với mấy nam sinh, mình làm bộ lạnh lùng, nhưng hoàn toàn không khống chế được mà nhìn về phía cậu ấy.
Cậu ấy rõ ràng là đã đi xa rồi, nhưng mình vẫn nhìn bóng lưng của cậu ấy lưu luyến không rời. Diệu Diệu nói sự yêu thích của mình thể hiện quá rõ ràng, không bị mù đều có thể nhìn ra.
Vậy tại sao Tạ Vân Trì không nhìn ra? Cậu ấy bị mù, hay là vì không thích mình nên căn bản không muốn nhìn ra? Chưa bao giờ lo lắng như thế này.”
Tạ Vân Trì mím mím khóe môi.
Anh lại hôn Kỷ Minh Nguyệt, “Vào lúc đó anh đã thích em rồi, mỗi lần em đi qua anh, anh đều rất vui vẻ, nghĩ rằng hôm nay em càng xinh đẹp hơn hôm qua.”
Lật thêm trang nữa.
“Thứ hai, ngày 1 tháng 1 năm 20×8,
Hôm nay là Tết dương lịch.
Tối hôm qua là đêm giao thừa.
Có một chuyện đặc biệt hạnh phúc đã xảy ra, mình cảm thấy chưa bao giờ hạnh phúc hơn như vậy…
Tối qua trường học tổ chức tiệc tối, mình cùng Tạ Vân Trì ngồi cạnh nhau, mình cảm thấy vận khí của mình thật tốt, chẳng lẽ may mắn như vậy là do mơ thấy cây tiền sao? Mấy tiết mục tối hôm qua mình không hề xem được cái nào, toàn bộ quá trình đều gào thét trong lòng đến hoảng loạn!
Cậu ấy thật sự quá dễ nhìn, vì sao trong mắt cậu ấy lại có sao sáng chứ? Lúc cười ôn nhu đến mức mình muốn khóc.
Khi người chủ trì chúc mừng năm mới mọi người, Tạ Vân Trì còn thấp giọng nói một câu “Năm mới vui vẻ”… Không có từ ngữ nào có thể diễn tả sự kích động trong lòng mình.
Hai người bọn tôi ngồi gần như vậy, gần đến mức hai cái bóng đè lên nhau.
Mình nhẹ nhàng di chuyển vị trí, giống như hai bọn mình đang…
Hôn môi.”
Tạ Vân Trì giương mi.
“Nếu anh nhớ không nhầm thì câu ‘năm mới vui vẻ’ đó là anh nói với em.”
Kỷ Minh Nguyệt dụi đầu vào lòng anh như mèo con: “Thật sao?”
Tạ Vân Trì cười thở dài: “Đúng vậy, anh đang nghĩ, hôn môi lúc giao thừa cũng rất tốt nha.”
“Thứ tư, ngày 19 tháng 3 năm 20×8,
Có thành tích thi tháng rồi.
Diệu Diệu kéo mình tới xem bảng vàng danh dự, cậu ấy tìm tên của chính mình, còn mình thì nhìn cái tên xếp thứ nhất.
Quả nhiên, Tạ Vân Trì vĩnh viễn đứng đầu.
Mình rất vui, nam hài tử mà mình thích vẫn vĩ đại như vậy; nhưng mình lại có chút khổ sở, không rõ là khổ sở cái gì.
Tên của mình ở vị trí đầu tiên của cột thứ tư, cũng khá gần với tên cậu ấy. Nếu mình nỗ lực thêm một chút, có phải sẽ có thể đứng ở gần cậu ấy một chút không? Ở trên bảng thành tích thôi cũng được.
Nếu bây giờ mình nói với bạn bè, Kỷ Minh Nguyệt lúc này có chút tự ti, trống rỗng, cảm thấy bản thân không xứng với nam hài tử vĩ đại kia, bọn họ nhất định sẽ không tin.
Nhưng mình thật sự có chút tự ti.”
Tạ Vân Trì lập tức cảm thấy có chút buồn cười, lại có chút bất đắc dĩ.
Thích một người là việc quá mức kỳ diệu, anh thường xuyên cảm thấy mình không xứng với Kỷ Minh Nguyệt, nhưng Kỷ Minh Nguyệt lại viết trong nhật ký, cô tự ti bản thân không xứng với anh.
“Hồi cao trung anh có cảm thấy thành tích của em không tốt không?”
Tạ Vân Trì ra vẻ suy tư, “Hừm, hình như có một chút?”
“Này!” Kỷ Minh Nguyệt nhăn mũi, tay cũng không buông tha cho anh, dùng sức véo anh.
Véo xong còn không quên than thở, “Sao em lại cảm thấy cơ bắp của anh gần đây còn cứng hơn thế? Không phải ngày nào anh cũng ở trong văn phòng sao, như thế nào mà dáng người càng ngày càng tốt hơn?”
Tạ Vân Trì nắm lấy tay Kỷ Minh Nguyệt, ôn nhu nói: “Mỗi lần đến xem bảng vàng danh dự anh cũng sẽ tìm thành tích của em, nghĩ rằng ngày nào cũng đến muộn mà em còn thi tốt như vậy, người trong lòng anh quả nhiên cực kỳ thông minh.”
Kỷ Minh Nguyệt thực sự muốn tức giận, nhưng lại cảm thấy Tạ Vân Trì khen không hề sai, không kiềm chế được mà bật cười.
“Tốt lắm, tha cho anh đó.”
“Cảm ơn vợ yêu của anh!”
Lật thêm trang nữa.
“Thứ hai, ngày 1 tháng 9 năm 20×8,
Hôm nay rốt cuộc cũng khai giảng!!!
Mình thật không nghĩ tới cá mặn như mình mà cũng có ngày muốn đến trường, nhưng thật sự là đã rất lâu không được gặp Tạ Vân Trì.
Dù biết cậu ấy làm thêm ở đâu, nhưng mình cũng không thể ngày nào cũng tới… Ngày đầu tiên kéo Diệu Diệu đi, ngày thứ hai kéo Bùi Hiến đi, ngày thứ ba lại kéo mấy người bạn đi, đến ông chủ cũng cảm thấy có gì đó không ổn rồi.
Ngày cuối cùng mình đến, ông chủ còn nhỏ giọng hỏi có phải mình thích ông ta không… Mẹ nó, ông ta nghĩ cái gì vậy!
Nhưng hôm nay cũng rất may mắn, vừa vào trường đã nhìn thấy cậu ấy. Cậu ấy có vẻ hơi đen và gầy hơn. Khi ăn trưa cậu ấy lại gọi cà tím, mình thật sự muốn đưa cơm cho cậu ấy, cho cậu ấy ăn thịt, để cậu ấy béo hơn một chút, tốt nhất là béo đến mức không còn đẹp trai nữa, vậy thì sẽ không còn nhiều nữ hài tử thích cậu ấy nữa.
Nhưng mình cũng rối rắm lắm, cậu ấy khó coi rồi thì mình có còn thích không?”
Tạ Vân Trì đọc, ngữ khí dần trở nên nguy hiểm.
Càng đọc về sau, thanh âm của anh càng mất đi sự ôn nhu, khiến Kỷ Minh Nguyệt nhịn không được mà run rẩy.
Khát vọng sống của cô rất mạnh, tốc độ nói nhanh hơn: “Đừng đừng đừng, anh đọc trang tiếp theo đi.”
Tạ Vân Trì chiều ý cô mà lật trang tiếp theo.
“Thứ ba, ngày 2 tháng 9 năm 20×8,
Cả đêm hôm qua mình ngủ không ngon, vẫn luôn suy nghĩ vấn đề kia.
…
Thích chứ, thế nào cũng thích, dù ra sao cũng không thể biến thành không thích.”
Tạ Vân Trì giương mi, ý cười trong con người trở nên sâu hơn, biểu cảm rất hài lòng.
Kỷ Minh Nguyệt nhịn không được mà thầm nghĩ trong lòng, nếu lúc đó cô viết trong nhật ký là Tạ Vân Trì trở nên khó coi thì cô sẽ không thích nữa, hôm nay có phải chết không?
… Hẳn là có.
Chết ở trên giường.
Huhuhu, nghĩ đến là sợ!
Tạ Vân Trì liếc mắt một cái là đã có thể nhìn thấu ý nghĩ của cô, ngữ khí nhàn nhạt: “Không đâu, anh thích phát triển bền vững.”
… Đừng, thắt lưng sắp gãy rồi.
“Chủ nhật, ngày 14 tháng 9 năm 20×8,
Hôm nay là Trung Thu, cũng là sinh nhật của cậu, rất muốn lấy cớ tặng quà cho cậu. Cậu sẽ thích cái gì?
Trăng hôm nay thật lớn, có phải lúc này cậu cũng đang ngắm trăng không?
Vừa nghĩ đến việc có thể cùng cậu nhìn lên cùng một bầu trời, dường như có chút tốt đẹp.
Tạ Vân Trì, sinh nhật vui vẻ.
À không, hy vọng cậu vĩnh viễn đều vui vẻ.”
Tạ Vân Trì cười cười: “Anh cảm thấy lúc đó em có thể trực tiếp tặng hỏi anh xem anh muốn quà gì.”
“Anh muốn quà gì?” Kỷ Minh Nguyệt đoán, “Tăng lương làm thêm? Ăn đồ ngon? À em biết rồi, khu vui chơi đúng không, mẹ nói với em là hồi sơ trung anh rất muốn đi khu vui chơi.”
Tạ Vân Trì lắc lắc đầu, trả lời, “Em.”
Kỷ Minh Nguyệt dừng một chút, cầm lấy cái gồi ở bên cạnh muốn đánh anh: “Anh sao lại thế này chứ! Hồi cao trung anh nghĩ cái gì trong đầu thế!”
“Miêu Miêu, hiện tại là em không thuần khiết đó, anh nói em làm bạn gái anh, vì sao em lại trực tiếp lý giải thành ‘muốn em’ chứ?”
Kỷ Minh Nguyệt: “…”
Hừ.
Cái gì mà cô không thuần khiết, rõ ràng là do Tạ Vân Trì mỗi ngày đều rất quá đáng.
Những tâm sự về mối tình thầm mến này được viết kín cả quyển nhật ký, người đã viết nó ra là Kỷ Minh Nguyệt cũng nhịn không được mà cảm động.
Tờ cuối cùng của nhật ký, là viết vào buổi tối trước khi Kỷ Minh Nguyệt xuất ngoại.
“Tạ Vân Trì,
Hy vọng tương lai của cậu vĩnh viễn tỏa sáng rực rỡ, tôi sẽ ở một nơi rất rất xa, luôn luôn nhìn về phía cậu.
Còn chưa có chia ly đã bắt đầu nhung nhớ, hâm mộ từng ngọn cây cọng cỏ được ở gần cậu, cũng bắt đầu luyến tiếc không muốn rời đi.
Nếu, tôi nói là nếu.
Ngày mai, trước khi rời đi mà tôi nhìn thấy cậu, tôi sẽ không đi nữa, có chết cũng ở bên cạnh cậu, cho đến khi cậu yêu đương mới hết hy vọng.
Vì sao tôi chỉ một lòng với cậu như vậy chứ?
Tạ Vân Trì, tôi thích cậu, sẽ không bao giờ thích người nào nhiều như thích cậu.”
…
“Người trong lòng em hồi cao trung hiện tại thế nào rồi?”
“Bây giờ anh ấy đang ôm em, lau nước mắt cho em, còn nói lát nữa sẽ mua socola cho em ăn. À đúng rồi, con gái ba tuổi của em cũng thích ăn socola, nghe thấy anh ấy nói vậy thì cũng nói muốn ăn. Nhưng anh ấy nói, socola của mẹ, không được lấy.”
“Hỏi một câu mà em trả lời nhiều vậy sao!”
“Vậy em nói ngắn gọn một chút…”
“Rất hạnh phúc.”