… Bạn học Tạ Vân Trì nhân phẩm và học vấn đều ưu tú, lần đầu tiên trong cuộc đời nếm thử hai chữ “trốn học”.
Nói chính xác hơn là, chỉ mới tối hôm qua thôi, anh thậm chí hoàn toàn không thể tưởng tượng ra hai chữ này có liên quan đến mình.
Nhưng sự thật chính là như thế…
Anh, Tạ Vân Trì, trốn học.
Đi theo năm người trước mặt, như ăn trộm mà lẩn tránh sự giám sát của các giáo viên, chạy chậm tới cổng sau của trường.
Nhưng còn chưa chạy tới cổng sau, bọn họ liền nghe thấy hai vị giáo viên đi ngang qua nói.
“Phải đi cổng sau canh chừng thôi, nhỡ đâu có học sinh trốn học từ cổng sau thì hỏng.”
“…”
Mọi người đồng thời cứng họng, chỉ cảm thấy trốn học cũng quá khó khăn.
Nhưng mà!
Đã đi đến đây rồi, sao có thể trở về lớp!
Đây là vấn đề tôn nghiêm!
Thiệu Trạch Vũ nghĩ tới cái gì, lại nhìn nhìn Kỷ Minh Nguyệt và hai nữ hài từ kia, lại nhìn nhìn Tạ Vân Trì không giống người có thể làm ra loại chuyện này, nhịn không được mà lắc đầu thở dài.
Hạ Doanh ghét nhất chính là bộ dáng ấp a ấp úng đó, tung chân đá một cước: “Có chuyện thì nói!”
Thiệu Trạch Vũ la mắng trong lòng.
Sao lại hung dữ như vậy!
Tất cả đều bị Bùi Hiến dạy hư rồi!
Nhưng khiếp sợ trước uy nghiêm của Hạ Doanh, Thiệu Trạch Vũ vẫn đè thấp thanh âm nói: “Mình có một cách, chẳng qua không biết các cậu có thể làm được hay không.”
Bùi Hiến nguy hiểm híp híp mắt: “Nam sinh không thể nói không được.”
Thư Diệu lại đá hai người họ một cước: “Đứng đắn chút.”
Thiệu Trạch Vũ phủi phủi hai cái ống quần, ủy khuất, chỉ chỉ bức tường bên cạnh: “Trèo tường.”
Bùi Hiến: “… Cậu không thể bởi vì biệt danh của Miêu Miêu là Miêu Miêu, liền nghĩ cậu ấy có thể…”
Lời còn chưa nói hết, Kỷ Minh Nguyệt đánh giá độ cao của bức tường kia một phen, gật gật đầu, ngắt lời Bùi Hiến: “Có thể.”
“…?”
Bùi Hiến theo bản năng muốn ngăn cản Kỷ Minh Nguyệt: “Miêu Miêu, cậu tỉnh táo một chút, mình bị ngã thì không có việc gì, nhưng nếu ba mẹ mình mà biết mình cùng cậu trốn học, còn hại cậu ngã bị thương, mình sẽ bị đánh chết mất!”
Kỷ Minh Nguyệt nhìn anh một cái, dùng ánh mắt biểu đạt sự kiên quyết của bản thân.
“…” Bùi Hiến thành công nghẹn họng.
Kỷ Minh Nguyệt cũng đã đồng ý, Thư Diệu cùng Hạ Doanh nhìn nhau một cái, cho thấy bản thân cũng không có việc gì.
Mấy người cùng nhìn về phía Tạ Vân Trì.
Kỷ Minh Nguyệt không hề lo lắng, nhưng trong nhận thức của mấy người còn lại, Tạ Vân Trì nhìn như thế nào cũng không giống người có thể làm ra sự việc trèo tường trốn học.
Tạ Vân Trì hơi nhướng mày, không nói chuyện, chỉ gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Một đám người đồng ý, cùng nhau lén lút trong bóng đêm, như một đám trộm tiếp cận bờ tường.
Tạ Vân Trì hơi suy tư, ngữ khí điềm đạm: “Mình đi sang trước.”
Nói xong, anh thoáng lui về sau mấy bước, tốc độ rất nhanh mà vọt lên.
Dựa vào tố chất thể lực vượt trội, Tạ Vân Trì lập tức trèo lên nơi cao nhất, chân cũng không dùng quá nhiều sức, nháy mắt đã nhảy sang bên kia.
Nhẹ nhàng nhanh nhạy, thiếu niên mảnh khảnh ấy đã ở bên kia bức tường, thanh thoát như một ngọn gió.
Mọi người: “…”
Đột nhiên cảm thấy nhận thức về Tạ Vân Trì có chút sai lệch, sao động tác trèo tường của cậu ấy có thể thuần thục như vậy!
Chỉ có Kỷ Minh Nguyệt là không hề thấy ngoài ý muốn, trong lòng vô cùng kiêu ngạo.
Chỉ có cô biết, Tạ Vân Trì ngoại trừ trí thông minh đỉnh cao, còn có tố chất vận động đáng kinh ngạc.
Chồng tương lai của cô chính là một tiểu thiên tài toàn năng đó hehehe.
Thanh âm nhẹ nhàng của Tạ Vân Trì truyền tới từ đầu bên kia: “Ném cặp sách sang đây đi.”
Mấy người còn lại làm theo.
Bùi Hiến cùng Thiệu Trạch Vũ hợp lực giúp đỡ ba nữ hài tử trèo lên, Tạ Vân Trì ở bên kia phụ trách đón người.
Kỷ Minh Nguyệt đi trước, nhẹ nhàng leo lên tường, liền thấy Tạ Vân Trì đợi ở bên kia.
Anh hơi ngửa đầu, cười với cô.
Tim Kỷ Minh Nguyệt nhảy lên, tay nắm không vững, kém chút nữa ngã xuống.
Tạ Vân Trì cũng giật mình, Kỷ Minh Nguyệt nhanh chóng nắm chặt tay, mới cảm thấy bản thân chưa đi đời.
“Nhảy xuống đi.” Tạ Vân Trì nói với cô.
Thời điểm trèo lên thì Kỷ Minh Nguyệt không thấy gì, nhưng bây giờ nhìn xuống dưới, mơ hồ cảm thấy có chút sợ hãi.
Cô mím khóe môi, nhìn Tạ Vân Trì xin giúp đỡ.
Tạ Vân Trì cười trấn an: “Nhảy đi, mình đỡ cậu.”
Kỷ Minh Nguyệt lập tức cảm thấy yên tâm.
Cô rất tin tưởng Tạ Vân Trì, chỉ cần anh nói không sao, vậy thì nhất định là không có việc gì.
Cô khẽ cắn răng, nhắm mắt nhảy xuống.
Không tiếp xúc với mặt đất cứng rắn, mà là một cái ôm ấm áp mềm mại.
Kỷ Minh Nguyệt khẽ run, mở mắt ra, khuôn mặt tuấn tú phóng đại trước mắt.
“Không sao rồi.” Tạ Vân Trì cười an ủi cô, sau đó đặt cô xuống.
Nhìn qua thì vô cùng bình tĩnh, chỉ là ở góc mà Kỷ Minh Nguyệt không nhìn thấy, tay Tạ Vân Trì đã nắm chặt.
Vừa rồi, cô ở ngay trong lòng anh.
Gần trong gang tấc, tựa hồ như chỉ cần anh cúi đầu là có thể hôn lên đôi môi anh đào của cô.
Hương thơm ngập tràn, hương vị tươi mát, giống y như trong giấc mộng của anh.
Thậm chí anh cảm thấy, đến bây giờ trong lòng mình vẫn còn hơi thở ấy.
Nếu không phải là vừa rồi cố gắng tỉnh táo lại, có lẽ anh thật sự không nỡ buông cô ra.
“Miêu Miêu, đỡ mình!”
Thanh âm của Thư Diệu ngắt mạch suy nghĩ của Tạ Vân Trì, anh mím môi, đi theo Kỷ Minh Nguyệt, đỡ Thư Diệu xuống.
Chờ sau khi mọi người trèo qua hết, Bùi Hiến lấy điện thoại ra nhìn thử thời gian.
Mới hơn bảy giờ.
Anh nhìn về phía Kỷ Minh Nguyệt: “Đi thôi, hiện tại đã trốn học rồi, chúng ta đi đâu đây?”
Kỷ Minh Nguyệt giương khóe môi.
Cô sớm đã có tính toán.
…
“… Khu vui chơi?!”
Mấy người đi theo Kỷ Minh Nguyệt, cho đến khi đứng trước khu vui chơi, Thư Diệu mới khiếp sợ kêu lên.
“Không phải chứ Miêu Miêu, hiện tại chúng ta còn có thể chơi cái gì ở đây chứ?”
Đã là buổi tối rồi, ai còn đến khu vui chơi?
Vừa nghĩ trong lòng như vậy, chợt nghe thấy mấy nữ hài tử đi ngang qua đang kích động thảo luận: “Đêm Giáng Sinh đúng là tuyệt vời quá đi! Hình như là đêm nay khu vui chơi không đóng cửa nhỉ?”
“Đúng vậy, hơn nữa khu trượt băng còn được trang trí rất đẹp, chúng ta đi đến đó trước đi!”
“…”
Kỷ Minh Nguyệt vô cùng đắc ý: “Thế nào? Nghe thấy chưa? Mình đã sớm tìm hiểu rồi, đi thôi, chị đây mang mấy đứa đi trượt băng!”
Mấy nữ hài tử kia nói không sai, hôm nay sân trượt băng được trang trí rất đẹp, đủ loại đèn các màu, tất cả đều nồng đậm không khí ngày hội.
Tiếng nói tiếng cười hòa trộn, náo nhiệt cực kỳ.
Đổi giày trượt băng, Kỷ Minh Nguyệt lập tức phi vào.
Thời tiết đã vào đầu đông, nhưng khi vận động sẽ không thấy lạnh. Thiếu nữ xinh đẹp dù mặc rất dày nhưng không có vẻ mập mạp, ngược lại còn tăng thêm vài phần đáng yêu.
Dáng người nhẹ nhàng cùng kỹ thuật trượt băng cao siêu, Kỷ Minh Nguyệt quả thực như một thấu kính di động, chỉ mang theo ý cười trượt trên mặt băng mà đã không ít người nhìn chằm chằm cô.
Tạ Vân Trì còn có thể nghe thấy hai nam sinh cao trung ở bên cạnh bọn họ đang thảo luận về Kỷ Minh Nguyệt: “… Đẹp quá, cậu nhìn đi, khi cô ấy cười thì cả vùng trời như sáng lên vậy đó.”
“Hay là đi xin phương thức liên lạc đi?”
Ý cười bên khóe môi anh nhạt đi, thậm chí còn có chút ảo não.
Sao Kỷ Minh Nguyệt không làm gì cả cũng thu hút người khác như vậy.
Nhưng anh vừa nghĩ như vậy xong, đã nhìn thấy thiếu nữ xinh đẹp ấy nhẹ nhàng trượt đến, trong mắt là ý cười, thở d.ốc, khuôn mặt nhỏ nhắn giống như đang phát sáng. Cô dừng lại bên người anh: “Sao cậu không trượt? Tạ Vân Trì, có phải cậu không biết trượt băng không? Hay là mình dạy cậu nhé?”
… Anh biết.
Trong mắt Tạ Vân Trì lại hiện lên vài phần vui vẻ, lắc lắc đầu: “Không biết trượt.”
“Vậy mình dạy cho cậu!” Kỷ Minh Nguyệt vui vẻ kéo anh đứng lên, dè dặt cẩn trọng dắt anh đi về phía trước, “Đúng, cứ như vậy, không phải sợ, mình sẽ không làm cậu ngã…”
Tạ Vân Trì trong giây phút này, cảm thấy bản thân giống như thật sự không biết trượt băng.
Bởi vì, anh không nghĩ được gì cả.
Anh chỉ có thể nhìn nữ hài tử trước mắt, nghe thanh âm thanh thúy của cô, lại cảm nhận cô đang nắm lấy tay mình.
Rất mềm mại, làm sao có thể mềm như vậy, giống như không có xương.
Tạ Vân Trì luôn cảm thấy, cái cô nắm không phải là tay, mà là trái tim anh.
Cô nói một câu, cười một tiếng, trái tim anh liền nhảy một lần.
Quả thực là như bị bệnh.
Nhưng khi Kỷ Minh Nguyệt vừa quay đầu, nhìn anh chớp chớp mắt, Tạ Vân Trì lại cảm thấy…
Bệnh thì bệnh thôi, không có gì đáng ngại.
Chỉ cần là vì cô, cái gì anh cũng cam tâm tình nguyện.
Cho đến khi Kỷ Minh Nguyệt thở dốc mà dừng lại, nới tay anh ra, né tránh đòn đánh lén của Hạ Doanh cùng Thư Diệu, mới quay đầu nói với Tạ Vân Trì: “Nào, để mình xem thành quả luyện tập của cậu.”
Tạ Vân Trì đã không còn nhớ rằng vừa rồi mình nói dối, nghe chỉ thị của Kỷ Minh Nguyệt, theo bản năng liền bắt đầu trượt.
… Quá mức thuần thục, quả thực hoàn toàn không giống người mới học trượt băng.
Kỷ Minh Nguyệt chớp chớp mắt, trợn mắt há mồm nhìn hồi lâu, sau đó mới chất vấn.
“… Trước đây cậu thật sự chưa từng trượt băng à?”
May thay, khi duy trì khoảng cách với Kỷ Minh Nguyệt, Tạ Vân Trì đã khôi phục năng lực suy xét.
Anh giương mi, không nói chuyện, chỉ cười khẽ.
Kỷ Minh Nguyệt sao có thể còn không hiểu, tức giận: “Được lắm Tạ Vân Trì, cậu vậy mà lại gạt mình!”
Vừa nói xong, Kỷ Minh Nguyệt vừa trượt về phía trước, làm ra bộ dáng muốn diệt khẩu Tạ Vân Trì.
Đúng lúc Bùi Hiến trượt đến, lướt qua trước mặt Kỷ Minh Nguyệt, chắn mất đường đi của cô.
Không giết được chồng, chả lẽ lại không giết được trúc mã?
Kỷ Minh Nguyệt lập tức vươn chân, Bùi Hiến thiếu chút nữa ngã gục xuống.
Ba người Thư Diệu đang vây xem lập tức không chút khách khí mà cười, Tạ Vân Trì cách đó không xa cũng bật cười thành tiếng.
Bùi Hiến oán hận mà nghiến răng: “Mình mà còn tiêu thêm một đồng cho Kỷ Minh Nguyệt thì mình không phải họ Bùi!”
Thư Diệu đã sớm quen với câu này, vỗ vỗ bả vai Bùi Hiến, ý bảo anh nên thành thật hơn: “Anh trai à, cậu đã sớm không còn là họ Bùi rồi.”
Kỷ Minh Nguyệt đã trọng sinh một lần nghe vậy thì âm thầm gật đầu, tỏ vẻ Thư Diệu nói đúng.
Bùi Hiến cảm thấy đau răng hơn.
Kỷ Minh Nguyệt đang đắc ý, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Tạ Vân Trì cách đó không xa, cô trợn mắt một cái, lập tức đuổi theo.
Tạ Vân Trì còn đang buồn cười, vừa xoay người trượt đi, vừa cố ý thả chậm tốc độ để nữ hài tử có thể đuổi kịp.
Kỷ Minh Nguyệt bắt được góc áo của Tạ Vân Trì, lúc này mới vui vẻ, lên án: “Vừa rồi cậu gạt mình!”
“Mình không có.” Tạ Vân Trì rất thành khẩn, “Đều là do cô Kỷ dạy tốt, mình mới học được nhanh như vậy.”
Thì ra từ hồi cao trung Tạ Vân Trì đã ranh ma như vậy rồi!
Hình tượng thiếu niên ngây thơ trước kia đều là giả vờ phải không!
“Miêu Miêu!” Thư Diệu ở xa gọi cô một tiếng, “Lát nữa đi ăn kem đi!”
Thiệu Trạch Vũ chỉ hận rèn sắt không thành thép: “Đang trượt băng mà cũng không quên chuyện ăn à?”
Thư Diệu lập tức đạp anh một cước, Thiệu Trạch Vũ không kịp đề phòng, ngã xuống.
Thật vất vả mới đứng được lên, anh kêu gào đuổi theo: “Thư Diệu, cậu chờ đó cho mình, đợi mình bắt được cậu rồi sẽ xử lý cậu!”
Mấy người cong lại không nhịn được cười.
Kỷ Minh Nguyệt nhìn một màn náo nhiệt này, trong lúc nhất thời không nhịn được mà có chút cảm khái.
Có thể cùng trưởng thành với cả nhóm bạn này suốt mười năm, thật sự…
Rất hạnh phúc.
Còn có thể trọng sinh đến lúc này, hoàn thành tâm nguyện muốn tham gia vào nhóm của Tạ Vân Trì, cũng thật sự quá tốt.
Kỷ Minh Nguyệt nghĩ, nghiêng đầu nhìn thoáng qua thiếu niên bên canh, thanh âm nhỏ hơn một chút: “Vui hơn không?”
Tạ Vân Trì nhìn vào trong con ngươi trong trẻo của nữ hài tử, khóe môi cong lên, gật gật đầu: “Ừm, rất vui.”
Anh thậm chí còn không nhớ rõ, bản thân rốt cuộc đã bao lâu rồi không thả lỏng vui vẻ như vậy rồi.
Tạm thời quên mất tiền thuốc men của ba, thái độ thờ ơ và xa lạ của mẹ gần đây, tương lại mịt mờ, cùng với tin tức trầm trọng hôm nay mới biết, áp lực học tập và làm thêm…
Giống như không còn đọng lại nữa, chỉ có cô ở trong mắt, thế giới náo nhiệt này chỉ làm nền.
Rất vui.
…
Mấy người trượt băng xong, lại đi dạo ở khu vui chơi một vòng.
Dù đã là mùa đông, nhưng Đoan Thành là thành phố phía nam, sáu người bọn họ náo loạn trên sân trượt băng thật lâu, khi đi ra ngoài vẫn còn chảy mồ hôi.
Bên ngoài đúng là có bán kem, Thư Diệu lập tức vui vẻ, kéo Hạ Doanh và Kỷ Minh Nguyệt đi mua.
Ba nam sinh liếc nhau một cái, chỉ có thể lắc đầu bất đắc dĩ đi theo.
Mỗi người chọn một cái kem, Bùi Hiến hào phóng thanh toán.
Vừa nhận tiền thừa, Bùi Hiến mới nhớ tới lời phát biểu “mình mà còn tiêu thêm một đồng cho Kỷ Minh Nguyệt thì mình không phải họ Bùi” của bản thân…
Sắc mặt cứng đờ, còn chưa kịp nói chuyện, Thư Diệu đã vỗ vỗ vai anh, ngăn lại toàn bộ lời nói của anh: “Hiến ca, buông bỏ đi. Không sao cả, bọn mình đã sớm biết cậu không phải họ Bùi, không bằng lần sau đổi khẩu hiệu đi?”
Bùi Hiến: “…”
Hôm nay đặc biệt có không khí lễ hội, nơi nơi đều là biểu ngữ “Giáng Sinh an lành”, cách một đoạn còn có ông già Noel đứng ở ven đường tặng quà.
Cũng có không ít quầy bán nữ trang.
Nhóm nữ hài tử rốt cuộc là không có sức chống cự trước đám trang sức này, vui vẻ đi qua, chọn tới chọn lui, còn không quên khoa chân múa tay thử lên người.
“Cái này đẹp, mình thích cái băng đô sừng hươu này.”
“Miêu Miêu, cậu thử đi, mình thấy rất hợp với cậu.”
Chọn tới chọn lui, mấy nam hài tử phía sau cũng không chê phiền, kiên nhẫn chờ ba người.
Kỷ Minh Nguyệt cũng thử băng đô sừng hươu, quay đầu hỏi bọn họ: “Đẹp không?”
Tạ Vân Trì gật gật đầu, rất nghiêm túc khen: “Đẹp.”
Đâu chỉ có thể hình dùng bằng từ đẹp, quả thức chính là quá đáng yêu, giống như tiểu tiên nữ vậy!
Yên lặng khen thêm vài câu trong lòng, Tạ Vân Trì liền chú ý tới đôi mắt Kỷ Minh nguyệt sáng lên, tựa như đang nghĩ tới cái gì.
Sau đó chạy tới gần, trái Bùi Hiến phải Tạ Vân Trì, còn kéo thêm một Thiệu Trạch Vũ, túm bọn họ đến trước quầy: “Ông chủ, có loại thích hợp với bọn họ không?”
Ba nam sinh: “…???”
Nhưng mấy người Kỷ Minh Nguyệt hoàn toàn không cho bọn họ có cơ hội cự tuyệt, vui vẻ khoa tay múa chân.
… Cuối cùng, sáu người, trên đầu mỗi người có một cái sừng hươu, tiếp tục đi dạo.
Nhưng có phần khác nhau là, nhóm nữ hài tử đều rất vui vẻ, còn mấy nam sinh thì có chút miễn cưỡng.
Không thể bỏ xuống, chỉ có thể thầm cầu nguyện không đụng phải người quen, bằng không thật sự rất mất mặt.
Lại tiến về phía trước một đoạn, mấy người vừa đi vừa tán gẫu.
Kỷ Minh Nguyệt đột nhiên nghĩ tới cái gì, sờ sờ cặp sách sau lưng, nghĩ nghĩ, chỉ vào đu quay cách đó không xa: “Mọi người, muốn ngồi cái kia không?”