Cho đến khi chủ nhiệm lớp đã nói được một lúc lâu, Kỷ Minh Nguyệt vẫn chưa hoàn hồn lại.
Cô ngẩng đầu nhìn Bùi Hiến.
Bùi Hiến cũng đang trừng mắt với cô.
Dựa vào sự ăn ý của ba mươi năm làm thanh mai trúc mã, Kỷ Minh Nguyệt rất dễ dàng hiểu được ánh mắt của Bùi Hiến.
“Dựa vào cái gì mà hai chúng ta đều đến muộn, chỉ có mình bị phạt đứng, còn cậu thì cái gì cũng không bị?”
Kỷ Minh Nguyệt hai tay khoanh lại, dựa lưng trên ghế, kiêu ngạo vô cùng, trừng mắt trở lại.
“Đương nhiên là vì lão nương cao quý hơn cậu.”
Bùi Hiến: “…”
Mẹ nó.
Chủ nhiệm ở trên bục giảng thấy Bùi Hiến đứng cũng không an phận, cau mày: “Bùi Hiến, em đang nhìn cái gì đó?!”
Bùi Hiến tuy rằng thật sự rất oán giận sự đối đãi không công bằng này, nhưng anh cũng không bán đứng Kỷ Minh Nguyệt.
Bị chủ nhiệm lớp khiển trách, Bùi Hiến lại cúi đầu đứng ngay ngắn.
Mình thật quá đáng thương.
Huhuhu.
Tuy trên mặt thì Kỷ Minh Nguyệt tỏ ra diễu võ dương oai, nhưng nội tâm cũng không quá hiểu tình huống này.
Có lẽ chính là…
Tạ Vân Trì gạch tên của cô đi?
Chỉ thoáng nghĩ như vậy, khóe môi Kỷ Minh Nguyệt đã cong lên.
Tuy rằng không biết vì sao Tạ Vân Trì lại có ý tốt giúp cô gạch tên đi, nhưng giờ phút này Kỷ Minh Nguyệt vẫn vui vẻ muốn bay lên trời.
Không hổ là người chồng trước khi trọng sinh vẫn luôn cưng chiều cô, lúc này tuy còn chưa phải là bạn trai cô, nhưng vẫn đối xử với cô rất tốt.
***
Buổi tối về nhà, theo thường lệ là Bùi Hiến đạp xe đưa cô về.
Bùi Hiến vừa đạp xe rời khỏi trường, vừa nhắc tới chuyện này: “Cậu nói xem, vì sao hai người chúng ta cùng nhau đến muộn, mình còn là vì cậu mới muộn, kết quả là chỉ có mình đứng bên ngoài cả buổi, cậu thì chẳng có chuyện gì?”
Kỷ Minh Nguyệt vui vẻ như ăn được kẹo.
Ngẫm lại cũng thật thần kỳ, cô là một người phụ nữ đã kết hôn, bỗng dưng trở lại thời thiếu nữ, vậy mà cũng không có gì quá khó thích ứng.
Nói đến cùng, cô thực sự là được cưng chiều mà lớn lên.
Sau khi kết hôn thì Tạ Vân Trì càng chiều cô đến vô pháp vô thiên, cô muốn làm cái gì cũng được, Kỷ Minh Nguyệt cảm thấy bản thân sau khi kết hôn còn ngây thơ hơn so với trước kia.
Liếc thấy một bóng lưng quen thuộc, Kỷ Minh Nguyệt vội vàng túm góc áo của Bùi Hiến, “Dừng xe dừng xe!”
Bùi Hiến chỉ cho rằng cô bị cái gì, vội vàng dừng lại, còn chưa kịp hỏi đã thấy Kỷ Minh Nguyệt chạy đi xa.
Bùi Hiến lập tức phát hoảng, sau khi lấy lại tinh thần thì vội vàng đuổi theo.
Sau đó nhìn thấy…
Kỷ Minh Nguyệt chạy vài bước, đuổi theo thiếu niên cao gầy, kêu: “Bạn học Tạ Vân Trì!”
Thiếu niên hơi ngạc nhiên, dừng bước chân, quay đầu nhìn cô một cái.
Kỷ Minh Nguyệt cười mỉm chi: “Cảm ơn cậu.”
Buổi tối gió mát, nhưng thiếu niên ôn nhu kia vẫn ấm áp như cũ.
Khi nói chuyện, trong thanh âm vẫn mang theo ý cười nhàn nhạt, như là sắp nhảy lên đến nơi.
“Cảm ơn cái gì?”
Ánh mắt của Tạ Vân Trì quá mức chăm chú, Kỷ Minh Nguyệt nhìn không được mà vuốt tóc mình, “Cái danh sách đến muộn kia…”
Anh giật mình, cười, “Bút máy chảy mực, vừa vặn che mất tên cậu, lúc mình giao lên mới phát hiện.”
Kỷ Minh Nguyệt: “…”
Cho nên không phải là đang bao che việc cô đến muộn sao…
Nhìn thấy sự mất mát không che dấu được trên khuôn mặt thiếu nữ, Tạ Vân Trì lại nở nụ cười: “Không còn sớm nữa, mau trở về đi, cậu ấy đang chờ cậu kìa.”
Kỷ Minh Nguyệt giật mình, nhìn theo ánh mắt của Tạ Vân Trì, liền phát hiện Bùi Hiến đang dắt xe đạp đứng sau lưng cô.
Cô đột nhiên nghĩ tới cái gì, vội vàng xua tay: “Bùi Hiến không phải bạn trai của mình đâu, hai bọn mình là thanh mai trúc mã.”
Bùi Hiến: “?”
Đột nhiên nhắc mình làm cái gì?
Tạ Vân Trì nhẹ giọng cười.
Kỷ Minh Nguyệt cũng bị nhiễm ý cười, vốn là một thiếu nữ rất xinh đẹp, khi cười lên càng giống tiên nữ.
Cô hơi cao giọng, hỏi: “Bây giờ cậu đi về nhà sao?”
Tạ Vân Trì lắc lắc đầu, “Đến bệnh viện chăm sóc cho ba mình.”
… Chính là người ba sẽ qua đời trước khi Tạ Vân Trì tốt nghiệp cấp ba sao?
Kỷ Minh Nguyệt chỉ cảm thấy tâm tình vốn thoải mái vì gặp được Tạ Vân Trì, giờ phút này lập tức trầm xuống.
Tạ Vân Trì của hiện tại vẫn là thiếu niên ôn nhu phải gánh vác rất nhiều sức nặng trên vai.
Cô biết rất nhiều chuyện của tương lai, nhưng dường như cô không thay đổi được quá nhiều.
Chỉ mới nghĩ như vậy, Kỷ Minh Nguyệt lại nhịn không được mà muốn đem tất cả những gì tốt nhất dành tặng cho anh của hiện tại.
Cô lấy tất cả kẹo cùng socola trong túi ra, đưa hết cho Tạ Vân Trì: “Vậy cậu ăn chút kẹo đi, bổ sung thể lực. Chăm sóc cho chú rất quan trọng, nhưng bản thân cậu cũng phải bảo trọng sức khỏe mới được.”
Đánh giá Tạ Vân Trì một phen, Kỷ Minh Nguyệt rung đùi đắc ý, “Cậu rất gầy, còn gầy hơn cả mình.”
Tạ Vân Trì nhìn chằm chằm đủ loại kẹo trong tay cô, có chút ngẩn người.
Thiếu nữ lại hoàn toàn không quan tâm, nhét tất cả vào trong tay anh, dừng một chút, hỏi anh: “Cậu có nhiều việc phải làm như vậy, có phải rất mệt hay không?”
… Tạ Vân Trì vĩnh viễn là Tạ Vân Trì.
Anh nói.
“Vẫn tốt, cảm thấy rất có động lực.”
Kỷ Minh Nguyệt khịt khịt mũi.
Ở trong lòng nghĩ, sao anh lại ngốc như vậy.
Anh không thể có chút oán giận hay sao, nói rằng anh rất mệt, rõ ràng là anh rất mệt mà.
Nhưng cô lại nỗ lực cười, gật gật đầu: “Vậy là tốt rồi, cậu cố lên nha, ngày sau cậu nhất định sẽ rất lợi hại.”
“Tạ Vân Trì, ngày mai gặp lại!”
Ánh đèn đường hòa quyện với ánh trăng chiếu lên người cô, thiếu nữ ôn nhu đến không thể tưởng tượng.
Tạ Vân Trì nhìn Kỷ Minh Nguyệt trước mắt, nghĩ…
Anh hình như, gặp được mặt trời giữa màn đêm.
…
Thời điểm chở Kỷ Minh Nguyệt về nhà, Bùi Hiến rõ ràng là cảm nhận được sự khổ sở trên người cô.
Từ trước đến nay cô rất lười, luôn không phải người có sức sống, nhưng lại không giống với Kỷ Minh Nguyệt của hiện tại.
Bùi Hiến nhíu nhíu mày, trêu chọc cô: “Nhìn thấy Tạ Vân Trì còn không vui như vậy à?”
“Vui chứ…” Kỷ Minh Nguyệt kéo dài ngữ điệu, “Nhưng cậu ấy của hiện tại thật quá gian nan rồi.”
Bùi Hiến hừ nhẹ một tiếng: “Nói giống như cậu đã gặp cậu ta của sau này rồi vậy.”
“…”
Kỷ Minh Nguyệt thở dài: “Cậu xem cậu ấy gầy đến mức nào rồi? Mỗi ngày đều bận học, bận làm thêm, còn bận chăm sóc ba, kết quả lại còn tiếc ăn đồ tốt.”
“Cậu mời cậu ta ăn không phải là được rồi à?”
“Nói thì dễ lắm.” Cô lại thở dài, “Mình không thể mỗi ngày làm giống như trưa hôm nay, không nói đến vấn đề tiền bạc, cũng quá rõ ràng đi? Cậu ấy thông minh như vậy, khẳng định sẽ rất nhanh phát giác ra.”
Bùi Hiến: “Cái đó còn không phải đơn giản sao? Cậu nhờ dì Lý chuẩn bị cơm cho cậu mang đến trường, rồi đưa cho cậu ấy là được rồi? Đến lúc đó cũng đã chuẩn bị xong rồi, cậu ấy không ăn thì là lãng phí đồ ăn.”
“…”
Ánh mắt của Kỷ Minh Nguyệt lập tức sáng lên, vỗ vào lưng Bùi Hiến một cái: “Cậu nói đúng.”
Bùi Hiến bị cái vỗ này của cô làm cho không ổn định tay lái, xe đạp xiên xiên vẹo vẹo muốn đâm vào gốc cây.
Hai người hét to, may là chân dài của Bùi Hiến phát huy tác dụng, lập tức phanh lại, tránh cho hai người bọn họ đồng quy vu tận.
“Kỷ Minh Nguyệt!” Bùi Hiến quay đầu trừng cô, “Cậu điên rồi!”
Kỷ Minh Nguyệt chột dạ, rụt cổ, ngượng ngùng cười hai tiếng.
Vừa về nhà, Kỷ Minh Nguyệt vội vàng thay giày, chạy một mạch vào phòng khách.
Chúc Cầm đang cùng Kỷ Hoài vừa làm xong bài tập xem TV, nghe thấy động tĩnh ở cửa, quay đầu nhìn qua.
“Chị, chị chạy trối chết thế làm gì?” Kỷ Hoài cắn quả táo trong tay, mồm miệng không rõ hỏi Kỷ Minh Nguyệt.
Kỷ Minh Nguyệt thuận tay ném cặp sách lên sofa, bổ nhào đến trước mặt Chúc Cầm, “Mẹ, trưa mai… À không, về sau mỗi ngày con đều muốn mang cơm trưa đi học.”
Chúc Cầm: “Không phải con nói muốn cùng Bùi Hiến và các bạn ăn chung nên không mang cơm nhà theo sao?”
Kỷ Minh Nguyệt hàm hồ nói: “Đồ ăn ở căn tin quá khó ăn, mẹ bảo dì Lý làm đồ ăn trưa cho Kỷ Hoài thì làm thêm cho con một phần. Nhất định phải có thịt, càng nhiều càng tốt, không được bỏ cà tím, giá đỗ và cà rốt.”
Cô dừng một chút, “À không, làm hai phần đi.”
“Hai phần?” Chúc Cầm nghi hoặc.
Kỷ Hoải nuốt miếng táo trong miệng, nói chuyện cũng rõ ràng hơn: “Khẳng định là cho chị ấy và anh Bùi Hiến rồi.”
Kỷ Minh Nguyệt ngượng ngùng cười cười, gật gật đầu.
Chúc Cầm không nói gì nữa, dặn dò dì Lý một tiếng.
Kỷ Minh Nguyệt cảm thấy mỹ mãn, cầm cặp sách chuẩn bị đi lên tầng, lại nghĩ đến cái gì, lui về vài bước: “À đúng rồi mẹ, con tìm cho mình một gia sư riêng, là đệ nhất học bá của khối con. Về sau mỗi thứ bảy và chủ nhật, cậu ấy sẽ đến dạy thêm cho con.”
Chúc Cầm: “?”
Quả táo trong tay Kỷ Hoài kém chút nữa thì rơi xuống: “Chị, chị vừa nói cái gì? Học thêm?”
Chúc Cầm càng thêm hoài nghi: “Nam hay nữ?”
“…”
Chúc Cầm: “Con sẽ không dựa vào việc học thêm để theo đuổi nam sinh chứ?”
“…”
Kỷ Minh Nguyệt khó hiểu.
Cô cũng đã ba mươi tuổi rồi, sao mẹ vẫn liếc mắt một cái là nhìn thấu ý nghĩ của cô chứ.
Chúc Cầm dừng một chút, lời nói thấm thía: “Mẹ không lo con yêu đương ảnh hưởng học tập, dù sao với thành tích kia của con, cũng chẳng có gì đáng để ảnh hưởng. Nhưng con đừng làm nam sinh kia thụt lùi, kéo người ta xuống nước chung.”
Kỷ Minh Nguyệt thật sự sụp đổ.
Đây thực sự là mẹ ruột à.
***
Ngày hôm sau, Thư Diệu nhìn thấy Kỷ Minh Nguyệt cầm theo hộp cơm giữ nhiệt đã cảm thấy rất mơ hồ.
Sự mơ hồ này càng trở nên mạnh mẽ khi Kỷ Minh Nguyệt đi với cô đến căn tin, lại còn mua cơm.
Mấy người Hạ Doanh cũng rất khó hiểu.
“Cậu không phải có mang theo cơm sao? Còn mua nữa làm gì?” Hạ Doanh hỏi.
Kỷ Minh Nguyệt cười hai tiếng, không trả lời, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm cửa căn tin, chờ Tạ Vân Trì tiến vào.
Bùi Hiến thở dài: “Đương nhiên là vì có một số người trọng sắc khinh bạn rồi.”
Mọi người còn chưa hiểu ý của Bùi Hiến đã nhìn thấy Kỷ Minh Nguyệt đang ăn cơm đột nhiên đứng dậy, vẫy vẫy tay về phía cửa.
Bọn họ nhìn theo, quả nhiên, là Tạ Vân Trì.
Chú ý tới động tác của Kỷ Minh Nguyệt, Tạ Vân Trì dừng một chút, thay đổi phương hướng, đi tới chỗ cô.
Kỷ Minh Nguyệt lập tức đặt hộp cơm kia vào chỗ trống trên bàn, “Cái kia… Tạ Vân Trì, sau khi mẹ mình biết gia sư là bạn học cùng khối với mình, đã bảo mình mang cơm cho cậu.”
Tạ Vân Trì liếc hộp cơm kia.
Kỷ Minh Nguyệt biết rõ nên đối phó với Tạ Vân Trì đang chuẩn bị từ chối như thế nào: “Làm không tốt lắm, cậu khẳng định là không thích, hay là thôi đi nhé.”
Cô liếc Tạ Vân Trì một cái, còn thở dài, “Tuy rằng tâm ý của mẹ mình lãng phí rồi, nhưng cũng không sao.”
Biểu tình của thiếu nữ khó nén được sự mất mát, chuẩn bị lấy lại hộp cơm.
“Không sao.” Tạ Vân Trì ngăn cản động tác của cô, ngồi xuống, “Cảm ơn.”
Trong mắt Kỷ Minh Nguyệt xẹt qua ý cười
Xem đi.
Cô biết là Tạ Vân Trì tuyệt đối sẽ không cự tuyệt.
Rồi sau đó, mấy người đều nhìn chằm chằm Tạ Vân Trì mở hộp cơm ra.
“…” Thiệu Trạch Vũ ngồi đối diện Tạ Vân Trì nên nhìn rất rõ ràng, trợn mắt há mồm quay đầu, hỏi Kỷ Minh Nguyệt. “Cậu gọi cái này là ‘làm không tốt lắm’?”
Tạ Vân Trì cũng có chút kinh ngạc.
Bởi vì hiệu quả của hộp giữ nhiệt rất tốt, cơm vẫn còn nóng hôi hổi.
Vừa mở ra khói đã bay thẳng lên mặt, làm cho người ta không khỏi tròn mắt. Nhiều đồ ăn, phối hợp dinh dưỡng rất tốt, còn có không ít thịt.
Với số lượng này, nhìn thế nào cũng không giống một người là có thể ăn hết.
Anh dừng một chút, nghiêng đầu nhìn Kỷ Minh Nguyệt.
Trong lòng Kỷ Minh Nguyệt đã nở hoa rồi, ngoài mặt vẫn còn phải làm bộ phiền muộn, đưa tay muốn lấy lại hộp cơm.
“Mình biết cậu không muốn ăn, không sao…”
Lời còn chưa nói hết, Tạ Vân Trì liền ngắt lời cô: “Mình rất thích, cảm ơn.”
Kỷ Minh Nguyệt mím môi, khống chế không được mà nở nụ cười.
Cô liều mạng gật đầu, cầm đôi đũa lên, ánh mắt to tròn sáng lên: “Mau nếm thử xem có hợp khẩu vị của cậu không.”
Kỳ thực đối với Tạ Vân Trì mà nói, có thể lấp đầy bụng đã là một việc hạnh phúc, mấy cái thứ như khẩu vị không hề nằm trong yêu cầu của anh.
Nhưng anh chỉ khẽ cười, không nói cái gì, gắp một miếng thịt bò.
Ánh mắt khống chế không được mà sáng lên.
Anh lại nhìn về phía Kỷ Minh Nguyệt, thanh âm ôn hòa: “Ăn ngon lắm.”
Là ăn rất ngon, anh không hề khuếch đại chút nào.
Hợp khẩu vị đến bất ngờ, tuy món ăn phong phú nhưng không có món nào anh không thích.
“Ăn ngon thì sau này ngày nào cũng mang cho cậu!” Kỷ Minh Nguyệt vỗ vỗ bả vai Tạ Vân Trì, “Mẹ mình nói, phải chiếu cố thật tốt cho gia sư của mình.”
Bùi Hiến bĩu môi, đưa cá khô của bản thân cho Tạ Vân Trì: “Đương nhiên cậu phải chăm sóc tốt cho gia sư của cậu rồi, bằng không dựa vào chỉ số thông minh của cậu, học phí có cao đến đâu thì Tạ Vân Trì cũng sẽ chịu không nổi cậu.”
“…”
Tạ Vân Trì dừng lại, không nhịn được mà cười.
Tuy rằng anh hay cười, nhưng mấy người Thư Diệu không biết vì sao lại cảm thấy hôm nay Tạ Vân Trì có chút… Ấm áp.
Dường như cũng không khó tiếp cận như trong tưởng tượng.
Tạ Vân Trì trước tiên là nói cảm ơn Bùi Hiến, rồi lại tiếp tục, “Cậu ấy rất thông minh, sẽ không có chuyện mình không chịu nổi.”
Mấy người vốn đang cãi nhau ầm ĩ đều có chút sững sờ.
Thư Diệu trợn mắt há mồm, cúi đầu liên tục gõ chữ.
Hạ Doanh nghe thấy thông báo tin nhắn QQ, cúi đầu nhìn thử.
Tuyệt không thể tả: [Sao mình lại cảm thấy… Vừa mới ăn cẩu lương nhỉ? Hai người bọn họ cũng đâu có quen thân như vậy nhỉ?]
Hạ Doanh: [Thực không dám giấu giếm, mình cũng cảm thấy thật ngược tâm, tuy rằng theo lý mà nói thì hai người họ tuyệt đối không phải tình lữ.]
Hai người liếc nhau, đồng thời thở dài.
Thư Diệu gửi tin nhắn xong, đột nhiên nghĩ tới cái gì, ngẩng đầu nhìn về phía Tạ Vân Trì, quơ quơ điện thoại trong tay: “Cái kia, Tạ… Vân Trì, có thể thêm QQ của cậu không?”
Tạ Vân Trì nuốt đồ ăn trong miệng xuống, ngẩng đầu, trên mặt hiện lên biểu cảm xin lỗi: “Ngại quá…”
Lời còn chưa nói hết đã bị Kỷ Minh Nguyệt nhanh chóng chặn lại.
Biểu cảm trên mặt Kỷ Minh Nguyệt rất bất mãn: “Cậu thêm Tạ Vân Trì làm gì, cậu ấy là gia sư của mình, không được, cậu không được thêm.”
Thư Diệu: “…?”
Tạ Vân Trì lại cúi đầu ăn một miếng cơm, ánh mắt hơi mông lung.
Anh vừa rồi muốn nói, anh không có điện thoại, cũng không có QQ.
Kỳ thực những lời này anh đã nói vô số lần, cũng không hề khổ sở.
Huống chi, cũng chỉ là gia cảnh không tốt mà thôi, không có gì đáng để khổ sở.
Nhưng Tạ Vân Trì nhìn nữ hài tử đang che chở mình, cô rõ ràng là chỉ ngồi ở đó, anh lại cảm thấy, cô vẫn đang nỗ lực bảo vệ anh ở sau lưng.
Sau này Tạ Vân Trì nghĩ.
Trong tuổi trẻ có chút gian nan và khổ sở của anh…
Có một thiên thần.