Tạ Vân Trì lại lần nữa nhướng mi, vẫn không lên tiếng.
Kỷ Minh Nguyệt cũng cảm thấy hôm nay bản thân có chút vô cớ gây rối.
… Không cho Tạ Vân Trì về nhà thì thôi đi, hiện tại anh đang làm việc, bản thân còn đứng đây hỏi anh có muốn xem phim không.
Thực sự rất làm khó người khác.
Cô im lặng hai giây, lập tức thu hồi lý trí.
“Nếu Tạ tiên sinh đang bận thì…”
“Cũng không phải không được.”
Kỷ Minh Nguyệt ngẩng đầu lên, nhìn về phía nam nhân thanh tuấn đang ngồi sau bàn làm việc.
Mấy ngày nay cô đã biết thói quen nói chuyện của Tạ Vân Trì.
Ví dụ như, nếu Tạ Vân Trì nói “Cũng không phải không được”, ngay sau đó sẽ là một điều kiện cực kỳ làm khó người khác.
Cô đang chuẩn bị nghe xem điều kiện là gì, sau đó sẽ về giường ngồi chơi điện thoại.
Dù sao cũng không thể nào ngủ.
… Đợi một lúc lâu, khóe môi Tạ Vân Trì vẫn nhếch lên như cũ, thư thái mà dựa lưng vào ghế.
Tựa hồ…
Không có ý định bổ sung điều kiện.
?
Kỷ Minh Nguyệt trợn tròn mắt.
Tạ Vân Trì đứng dậy, đóng laptop lại, hỏi: “Không xem sao?”
Kỷ Minh Nguyệt rốt cuộc cũng phản ứng lại, vừa rồi Tạ Vân Trì nói “Cũng không phải không được”, vậy mà thật sự là ý trên mặt chữ.
Hai lần phủ định chính là một lần khẳng định.
Có nghĩa là được.
Cô nhanh chóng hoàn hồn, gật đầu như gà mổ thóc, à không, mèo mổ cá: “Xem xem xem! Tạ tiên sinh muốn xem cái gì? Tôi có mua không ít phim.”
Tạ Vân Trì có lợi thế là một đôi chân dài, hai bước đã đi tới cạnh Kỷ Minh Nguyệt.
Kỷ Minh Nguyệt không nhịn được, hô hấp trầm thấp, trái tim đập nhanh hơn, lẳng lặng chờ Tạ Vân Trì đi đến bên cạnh mình.
Tạ Vân Trì giơ tay, ấn công tắc bên cạnh cửa phòng, tắt đèn thư phòng.
Kỷ Minh Nguyệt cười cười mà nhường đường, Tạ Vân Trì đi ra.
Anh đi về phía trước vài bước, lại quay đầu nhìn về phía Kỷ Minh Nguyệt.
Kỷ Minh Nguyệt nhanh chóng hiểu được ý của Tạ Vân Trì…
Muốn đợi cô đi cùng.
Cô đi nhanh vài bước, ôm gối ở phía sau Tạ Vân Trì, đi qua phòng khách, rẽ vào một cái phòng khác.
Cho đến khi Tạ Vân Trì bật đèn, Kỷ Minh Nguyệt mới nhìn ra, căn phòng mà cô chưa từng tới này thế mà lại là phòng chiếu phim.
Một màn hình siêu lớn, bên cạnh là dàn loa xa xỉ, đối diện màn hình là một chiếc sofa vô cùng mềm mại
Sofa hai người.
“Muốn xem cái gì?” Tạ Vân Trì thuần thục mà lấy danh sách ra, quay đầu hỏi Kỷ Minh Nguyệt.
Cô đi lên trước, thò đầu vào nhìn.
… Cũng chỉ có hai người, không cần quan trọng quá.
Kỷ Minh Nguyệt lật qua lật lại cho có.
Sấm sét bên ngoài vẫn ầm ầm, bên cạnh lại là hơi thở dễ chịu thoải mái của Tạ Vân Trì, cả không gian đều là hương vị của anh.
Cô căn bản là đọc không vào.
Quên đi, dù sao cô cũng chưa bao giờ kén chọn trong phương diện xem phim.
Dứt khoát tùy ý chỉ một bộ phim: “Xem cái này đi.”
Trong mắt Tạ Vân Trì lộ ra chút ngoài ý muốn, nhìn thoáng qua Kỷ Minh Nguyệt, có chút…. Chươ𝒏g mới 𝒏hất tại ﹎ TrùmTr𝒖yệ𝒏﹒𝘷𝒏 ﹎
Ngoài dự đoán.
Kỷ Minh Nguyệt bị Tạ Vân Trì nhìn có chút ngốc, rốt cuộc cũng hết phân tâm, nhìn chăm chú bộ phim mình vừa chọn.
…
《Shin – Cậu bé bút chì: Rất ngon miệng! Cuộc giải cứu ẩm thực đường phố!!》
Tạ Vân Trì vừa mở phim vừa tùy ý nói: “Miêu Miêu thì ra vẫn còn trẻ con.”
“…”
Kỷ Minh Nguyệt giãy giụa: “Không phải, vừa rồi tôi không chú ý, chỉ sai.”
Tạ Vân Trì cười cười, rất ôn nhu mà an ủi cô: “Không sao, rất nhiều người thích Shin-chan.”
“…”
“Lần trước Tư Viễn không ăn ớt chuông, cậu cũng dùng Shin-chan làm ví dụ, bây giờ coi như hiểu rồi.”
“…”
“Bộ này năm 2013, có hay không? Nghe nói bộ năm trước rất xuất sắc.”
Kỷ Minh Nguyệt ngăn anh lại: “Không cần đổi, bộ này rất hay.”
Tạ Vân Trì vừa nghe thấy, gật gật đầu, lại ý vị thâm trường mà cười cười: “Fan quả nhiên hiểu biết hơn tôi.”
“…”
Kỷ Minh Nguyệt tâm như tro tàn, từ bỏ giải thích.
Cho nên, trai đơn gái chiếc, trong đêm sấm sét gào thét, ngồi trên ghế sofa ở một cái phòng chiếu phim, trái tim đập nhanh mà xem…
Shin – Cậu bé bút chì.
Cái sofa hai người này thực sự y như ấn tượng lúc mới nhìn, Kỷ Minh Nguyệt chỉ mới nhẹ nhàng ngồi xuống, liền cảm thấy cả người đều không tự chủ được mà chìm xuống.
Nhưng, mấu chốt là, cái sofa này…
Cũng không rộng.
Hơn nữa sofa này hai bên đều có tay vịn, hai người ngồi, chỉ có thể miễn cưỡng có một ít khoảng trống.
Ngữ khí của Tạ Vân Trì mang theo chút xin lỗi: “Ngại quá, ban đầu tôi không nghĩ tới…”
“Sẽ cùng người khác xem phim.”
Ăn nhờ ở đậu lại đang nhờ vả người ta, Kỷ Minh Nguyệt rất khoan dung: “Không có việc gì, không có việc gì.”
Vừa nói Kỷ Minh Nguyệt vừa nuốt nước bọt, sau đó thực nỗ lực mà không chạm vào anh.
Quá gần.
Cô chưa từng ở gần Tạ Vân Trì như vậy, gần đến mức có thể tựa trên vai anh, còn có thể chui vào trong lòng anh.
Kỷ Minh Nguyệt cảm thấy bản thân sắp khống chế không nổi, tim cũng sắp nhảy ra ngoài, hơi thở nồng đậm cứ quanh quẩn bên người, làm cô có chút váng đầu hoa mắt.
Sau đó chỉ có thể lại dịch sang bên cạnh một chút.
Lại một tia chớp xẹt qua, ngay sau đó là tiếng sấm to đến mức cô còn tưởng có vị đạo sĩ nào đang chuẩn bị độ kiếp phi thăng.
Vốn là Kỷ Minh Nguyệt có tật giật mình không kịp phòng ngừa, bị tiếng sấm này dọa đến mức nhảy dựng ngược lên.
Cô vỗ ngực an ủi chính mình, nhận thấy ánh mắt quan tâm của Tạ Vân Trì, vẫy vẫy tay: “Không, không có việc gì.”
Thời điểm ngồi xuống lần nữa…
Kỷ Minh Nguyệt cũng không dám dịch sang cạnh ghế, ngoan ngoãn quy củ ngồi bên cạnh Tạ Vân Trì, thỉnh thoảng còn liếc ra ngoài cửa sổ, khi có tiếng sấm nhỏ, liền không tự chủ được mà hơi dựa vào Tạ Vân Trì..
Tạ Vân Trì nhìn thì như đang nghiêm túc xem phim, nhưng tâm tư đã sớm không còn ở trên màn hình.
Anh mím môi.
Vừa nãy còn tốt, tuy nữ hài tử mà anh thích nhiều năm ngồi rất gần, nhưng tốt xấu gì giữa hai người cũng có chút khoảng cách.
Nhưng từ sau khi Kỷ Minh Nguyệt bị sấm chớp dọa sợ, liền bắt đầu vô thức đụng chạm anh.
Càng ngày càng gần.
Rõ ràng áo choàng tắm trên người Kỷ Minh Nguyệt quấn rất kỹ, nhưng Tạ Vân Trì vẫn có cảm giác được độ ấm của thân thể nữ hài tử cách một cái áo choàng tắm.
Hương vị mà anh thương nhớ đêm ngày nồng nặc trong không khí, anh cảm thấy mình sắp mất đi lý trí rồi.
Trước cái lý trí sắp biến mất kia, toàn bộ đều là hình ảnh của Kỷ Minh Nguyệt, thật sự yếu đuối không thể tưởng tượng nổi…
Phải khống chế.
Anh nhíu nhíu mày, cả người khô nóng.
Cởi áo khoác, đặt trên tay, nửa người trên của Tạ Vân Trì chỉ còn dư lại một cái áo sơ mi mỏng.
Hô hấp cũng có chút dồn dập.
Anh nhịn không được mà muốn…
May mắn là đang xem phim, trong phòng khá tối, bằng không, Kỷ Minh Nguyệt nhất định sẽ cảm giác được sự dị thường của anh.
Đặc biệt là…
Ở phía dưới.
Sự thật là anh không kiểm soát được.
… Cũng không thể giải quyết được.
Suốt 27 năm cuộc đời, Kỷ Minh Nguyệt là người con gái duy nhất mà anh có ảo tưởng, cũng là nữ chính duy nhất trong những giấc mộng xuân của thời niên thiếu.
Mặc kệ là thiếu nữ dù mặc đồng phục rộng thùng thình nhưng vẫn không thể che giấu dáng người tuyệt đẹp mười năm trước, hay là người con gái thêm mấy phần mị hoặc, nhất cử nhất động đều có thể đoạt hồn phách người nhìn của hiện tại, đều có thể dễ dàng phá hủy sự tự chủ mà trước nay anh luôn tự hào.
Tạ Vân Trì nhắm mắt lại, hòa hoãn hô hấp.
Kỷ Minh Nguyệt bởi vì còn sợ hãi, vẫn không ngừng dựa vào người anh.
Nếu còn dựa thêm chút nữa, cô sẽ phát hiện.
Tạ Vân Trì nỗ lực mà ổn định thanh âm, ra vẻ bình đạm mà mở miệng: “Cái gối cậu ôm rất đáng yêu.”
Kỷ Minh Nguyệt quả nhiên bị phân tâm.
“Đúng không đúng không?” Cô rốt cuộc cũng cười, “Là quà sinh nhật Diệu Diệu tặng, tôi rất thích.”
Cô lại nhìn nhìn Tạ Vân Trì.
Rất tự giác: “Muốn ôm một chút không?”
Tạ Vân Trì, trên thực tế là muốn ôm Kỷ Minh Nguyệt, gật gật đầu, nhận lấy.
Ôm gối có thể che giấu, Tạ Vân Trì nhẹ nhàng thở ra, sau đó vừa thống khổ vừa vui sướng mà cảm nhận thân thể nữ hài tử đang lại gần.
Có thể là có chủ đề về gối ôm và Shin-chan, Kỷ Minh Nguyệt thả lỏng hơn nhiều so với ngày thường.
Dù sao cũng không có tâm tư xem phim, cô dứt khoát tán gẫu với Tạ Vân Trì.
Tạ Vân Trì luôn biết cách chọn thời điểm mấu chốt mà tiếp lời, kéo dài được chủ đề, Kỷ Minh Nguyệt càng nói càng hăng.
Cho tới đoạn gặp được Thời Thần ở suối nước nóng, Kỷ Minh Nguyệt cười nói: “Cũng không biết vì cái gì, mấy lần gặp cô bé, Thời Thần luôn đặc biệt chú ý đến tôi. Diệu Diệu còn trêu chọc tôi, nói Thời Thần hẳn là có ý với tôi.”
Tạ Vân Trì cũng cười: “Con bé cũng nhắc với tôi rất nhiều lần, nó thực sự rất thích cậu.”
“Làm ơn, hai cái thích này cũng không hề giống nhau đâu?” Kỷ Minh Nguyệt bĩu môi, “Kết quả Thư Diệu còn nhắc lại chuyện năm lớp 11, trong ngăn bàn của tôi có thư tỏ tình của một nữ sinh.”
Tạ Vân Trì lần này thật sự sửng sốt, “Thư tình của nữ sinh?”
“Ừm, lúc đó là Giáng Sinh, mình vừa về phòng học thì thấy trong ngăn bàn có một bức thư tình, vừa nhìn là biết chữ viết của nữ sinh, thực sự dọa tôi một trận.”
Trong bóng tối, thần sắc Tạ Vân Trì thành công cứng đờ.
“Thư Diệu còn đi so với chữ viết của rất nhiều nữ sinh trong trường, muốn tìm ra rốt cuộc là ai viết, kết quả là…” Kỷ Minh Nguyệt nhún nhún vai, “Cuối cùng cũng không tìm thấy.”
Tạ Vân Trì trầm mặc.
… Đương nhiên không thể tìm thấy.
Bởi vì đó là anh dùng tay trái viết.
Lúc ấy trong lúc vô tình anh nghe thấy, ngày đó là một ngày rất đặc biệt, trong ngày đó nếu viết một bức thư tình cho người mình thích, nhất định sẽ được chúc phúc.
Tạ Vân Trì cũng không tin mấy thứ này, nhưng lần đó, anh như bị quỷ ám, không nhịn được liền viết ra.
Anh lại sợ sau khi Kỷ Minh Nguyệt biết sẽ dứt khoát từ chối, lại muốn được chúc phúc, suy nghĩ thật lâu, mới quyết định dùng tay trái viết một bức thư tình.
Anh nhát gan, nhưng lòng đầy hy vọng.
Mỗi một ngày yêu thầm đều rối rắm trong lòng.
…
Một bộ phim Shin-chan xem gần hai giờ, trong lúc Kỷ Minh Nguyệt lải nhải đã chiếu xong.
Tiếng sấm bên ngoài càng ngày càng nhỏ, chớp cũng không thấy, cô bắt đầu buồn ngủ.
Đứng lên, Kỷ Minh Nguyệt vừa ngáp vừa nói: “Tôi muốn đi ngủ.”
Tạ Vân Trì dựa vào sofa, ngữ khí tự nhiên: “Được.”
Dừng một chút, lại nói tiếp, “Ngủ ngon.”
Động tác ngáp của Kỷ Minh Nguyệt dừng lại.
Ngủ, ngủ ngon?
Lại nghĩ ngữ khí vừa rồi của Tạ Vân Trì, cùng thần sắc bình tĩnh bây giờ đều rất tự nhiên bình tĩnh, Kỷ Minh Nguyệt mới bỏ qua mấy thứ trong đầu mình, làm bộ tự nhiên: “Được, ngủ ngon.”
Chỉ là vừa về phòng, Kỷ Minh Nguyệt ngồi phịch lên giường, mở điện thoại tìm Thư Diệu.
Moon:【Mẹ nó mẹ nó mẹ nó!!!!】
Moon:【Tạ Vân Trì nói ngủ ngon với mình, mẹ nó!!!】
Tuyệt không thể tả:【?】
Tuyệt không thể tả:【Cậu mẹ nó điên rồi, lão nương đang chuẩn bị đi ngủ, nghe điện thoại kêu không ngừng, còn tưởng rằng có chuyện gì, cậu lại nói với mình cái này?】
Moon:【…】
Moon:【Diệu Diệu, hiện tại tim mình đập rất nhanh.】
Moon:【Mình cảm thấy mình không ổn rồi.】
Moon:【Mười năm rồi, mình dường như vẫn không thể quên được.】
Tác giả có lời muốn nói:
Thư Diệu: Không quên được thì không quên được thôi. Còn chuyện gì thì dâng tấu chương, hết chuyện thì bãi triều.