“Muội muội tới rồi! Sao nào, sợ ta ăn thịt nha đầu nhà muội hay sao?” Thái Hậu mời Chân Thái Phi ngồi, trong giọng nói có vẻ rất thân thiết.
Chân Thái Phi cười một cái thật xinh đẹp, nhìn mấy tiểu cô nương đang đứng trong phòng: “Có thể được Thái Hậu dạy dỗ, đó là phúc khí của con bé.”
“Vậy muội nôn nóng chạy đến đây làm gì?” Thái Hậu trêu.
“Đương nhiên đến gặp Thái Hậu rồi. Vài hôm trước ta thu gom sương trên hoa sen làm một ít cao thơm, dùng để dưỡng da tay rất tốt, Thái Hậu có muốn thử một chút hay không?”
Thái Hậu nổi hứng: “A, dùng sương trên hoa sen làm? Thế mà muội cũng nghĩ ra được. Đi nào, về cung của ta xem thử đi.”
Nói xong kéo tay Chân Thái Phi, cứ như vậy mà đi.
Trước khi bước ra khỏi phòng, Chân Thái Phi không quay đầu lại mà nói: “Không có chuyện gì thì về sớm một chút.”
Mấy người nhìn bức rèm thủy tinh vẫn đang lắc lư mà đều trợn mắt há mồm.
Một lúc lâu, Công chúa Phương Nhu mới xụ mặt đứng lên: “Sơ Hà tỷ, muội phải về đây, nếu không Mẫu phi sẽ lo lắng, hôm khác lại đến thăm tỷ.”
Thái Tử Phi cũng đứng dậy: “Muội muội điều dưỡng cho tốt nhé. Thời gian không còn sớm, ta cũng phải về rồi.”
Chân Diệu không muốn đi cùng hai người này, nên cũng không lên tiếng.
“Chân Tứ cô nương không đi cùng chúng ta ư? Quận chúa Sơ Hà mệt rồi.” Công chúa Phương Nhu nhìn Chân Diệu chằm chằm.
Kế sách nàng suy nghĩ suốt mấy ngày nay cứ thế mà xong, nàng thật sự không cam lòng.
Nếu biết trước như thế. . . . . .
Nếu biết trước như thế thì không bằng sai cung nhân trực tiếp dùng bao bố chụp từ sau lưng nàng ta, sau đó hung hăng đánh một trận cho hả giận.
Thế còn tốt hơn bây giờ, người thì không dạy dỗ được, ngược lại còn phải nói một tiếng cám ơn nàng ta.
Công chúa Phương Nhu càng nghĩ càng buồn bực.
“Ta không mệt.” Quận chúa Sơ Hà thông minh nói một câu.
Chân Diệu cảm động đến mức suýt chút lệ đã rơi đầy mặt.
Quận chúa à, lần này ta thật không cách nào hoài nghi sự yêu mến của người nữa!
Nhưng mà nói hoạch toẹt ra như thế, ổn thật à?
Quả nhiên đã thấy trong ánh mắt Thái Tử Phi hiện lên vẻ cân nhắc, Công chúa Phương Nhu trực tiếp ngưng cười: “Sơ Hà tỷ?”
Quận chúa Sơ Hà tương đối thản nhiên: “Ta vốn vẫn muốn tìm cơ hội hỏi Chân Tứ chuyện đêm thất tịch hôm đó, gặp nhau trong cung thì đúng lúc có thể tán gẫu rồi.”
Ánh mắt Công chúa Phương Nhu sáng lên.
Đêm thất tịch. . . . . . Đêm thất tịch đó không phải Chân Tứ đã đánh mạnh vào mặt Triệu Phi Thúy, còn thắng Quận chúa Sơ Hà một cái vòng tay Lam Thủy Phiêu Hoa sao?
Vòng tay ngọc kia cũng không phải vật tầm thường, nàng không tin Quận chúa Sơ Hà có thể nuốt được cơn giận này.
Thì ra hôm nay muốn đích thân tìm Chân Tứ tính sổ.
Công chúa Phương Nhu lập tức không muốn đi nữa mà muốn ở lại xem kịch vui.
Vừa định mở miệng, đã nghe Quận chúa Sơ Hà nói: “Vậy thứ cho ta không thể đứng dậy tiễn Hoàng tẩu và muội muội.”
Công chúa Phương Nhu nghẹn một hơi trong lòng, cực kỳ không cam lòng trợn mắt liếc Chân Diệu một cái, lúc này mới theo Thái Tử Phi rời đi.
Vị đường tỷ này của nàng, về thân phận dù thấp hơn nàng một chút, nhưng là nữ nhi duy nhất của Vương thúc, Phụ hoàng cũng yêu thích tỷ ấy.
Mẫu phi đã dặn dò nàng từ trước, có hai tiểu nương tử trong kinh thành phải giao hảo .
Một người là Huyện chủ Trọng Hỉ – nữ nhi của Trưởng Công chúa Chiêu Vân, một người là Quận chúa Sơ Hà – nữ nhi của Vĩnh Vương.
Các nàng ấy đều là độc nữ(*), nói từ một phương diện nào đó, cuộc sống thậm chí còn tự tại vẻ vang hơn một chút so với vị Công chúa là nàng.
(*)con gái một
Bọn người kia đi rồi, Chân Diệu lặng lẽ thở phào.
“Được rồi, bây giờ ngươi có thể nói cho ta biết, vào Hội nữ nhi đêm thất tịch, làm cách nào ngươi rán ra được mấy con tiểu hồ ly kia vậy?”
Chân Diệu cũng giật mình: “Quận chúa, ngài muốn biết thật à?”
Quận chúa Sơ Hà ném tới cho nàng một ánh mắt xem thường: “Nếu không thì sao? Ngươi cho rằng ta thích ngươi à?!”
Nàng mới không phải vì Chân Diệu vì cản một kiếp thay nàng ở thôn trang Minh Hinh mà giúp nàng ta đâu!
Nhìn vẻ mặt không được tự nhiên của Quận chúa Sơ Hà, Chân Diệu cười khúc khích: “Quận chúa tò mò mấy con tiểu hồ ly kia à! Thật ra thì nói khó cũng khó, mà nói dễ cũng dễ.”
“Vậy ngươi nói đơn giản chút đi!” Quận chúa Sơ Hà trưng ra vẻ mặt bảo nữ nhân này thật dài dòng.
Chân Diệu bị nghẹn gần chết.
Làm bằng hữu với Quận chúa quái quỷ gì chứ! Quả nhiên quá đáng ghét!
“Nói đơn giản là lúc ta dùng bột nặn hình tiểu hồ ly, đã đâm một cái lỗ nhỏ ở vài chỗ, như vậy sau khi cho vào chảo, vừa gặp nhiệt sẽ giãn nở mà không làm vỡ bột. Nói khó là phải chú ý mỗi nơi trên tiểu hồ ly đều phải nặn vừa phải, nếu tăng hay giảm trọng lượng của khối bột cũng sẽ ảnh hưởng đến hình dáng giãn nở của nó, như vậy sẽ không giống tiểu hồ ly nữa.” Tán gẫu tới vấn đề mình am hiểu, ánh mắt Chân Diệu sáng lóng lánh.
Quận chúa Sơ Hà nhíu mày: “Nói như vậy, người bình thường rất khó nặn ra tiểu hồ ly?”
Trầm mặc một hồi, Chân Diệu nói: “Nếu không Quận chúa nặn một con nhím thử xem? Cái kia đơn giản, chỉ cần ở nặn thêm nhiều nếp gấp ở phần lưng là thành rồi.”
Quận chúa Sơ Hà cũng trầm mặc trong chốc lát, nói: “Ta muốn tiểu hồ ly!”
“A?” Chân Diệu ngẩn người.
Quận chúa Sơ Hà bị bại lộ tâm tư thì có chút lúng túng. Trợn mắt nhìn Chân Diệu một cái, mới không được tự nhiên nói: “Tháng sau là sinh nhật ta, đến lúc đó ngươi tới nặn mấy con tiểu hồ ly cho ta trang trí.”
Nàng thế này là được mời hả?
Chân Diệu lại có phần buồn cười.
Có thể thấy được khóe miệng nàng nhếch lên, Quận chúa Sơ Hà lại nghiêm mặt: “Ta không phải mời ngươi đâu, ta chỉ muốn tiểu hồ ly thôi!”
“Được, ta biết rồi.” Chân Diệu lại nhịn không được mà cười ra tiếng.
“Được rồi, ta muốn nghỉ ngơi rồi, ngươi đi nhanh chút đi.” Quận chúa Sơ Hà xoay người.
Chân Diệu bất đắc dĩ cười cười, nhấc chân đi ra ngoài: “Ngày mai ta về phủ rồi, mai ta định làm vài món đáp tạ Thái Phi. Nếu Quận chúa không có chuyện gì, không bằng tới nếm thử xem?”
Mãi cho đến khi chân Chân Diệu bước ra bậc cửa, mới truyền đến tiếng Quận chúa Sơ Hà: “Nói sau đi.”
Chân Diệu trở về chỗ Chân Thái Phi, đến lúc dùng điểm tâm vào sau giờ ngọ, có cung nữ tới truyền lời: “Thái Phi ở lại chỗ Thái Hậu, cô nương tự ăn trước đi ạ.”
Nói xong, mấy cung nữ nối đuôi nhau mà vào, tay chân nhanh nhẹn bày từng đĩa, từng đĩa điểm tâm nhỏ trên bàn.
Hiện tại thân thể nàng khỏe lên rất nhiều, rốt cục không cần ngày nào cũng ăn cháo loãng rồi.
Có điều, bất kể là Bá phủ hay Hoàng cung, cho tới gia đình dân chúng bình dân, theo lệ cũ buổi trưa đều không ăn cơm mà chỉ dùng điểm tâm.
Vài gia đình nghèo khổ thậm chí điểm tâm cũng không ăn .
Khoảng thời gian từ khi Chân Diệu tới đây, cũng từ từ quen dần, chỉ là ăn hơi nhiều một chút.
Có thế không nhiều được sao? Người khác cũng chỉ ăn lót dạ một chút, còn nàng thì ăn điểm tâm như cơm trưa vậy!
Thấy Chân Diệu ăn sạch hai đĩa điểm tâm, trên mặt còn có vẻ khó xử, cung nữ có phần quen thuộc với nàng cười nói: “Nếu cô nương còn muốn ăn, nô tỳ mang thêm chút nữa đến cho cô nương.”
Hai cung nữ đứng hầu hạ sau lưng Chân Diệu nhìn nhau một cái, trong mắt đều hiện lên vẻ chế giễu.
Rốt cuộc phủ Kiến An Bá nghèo túng thành cái dạng gì rồi, mà cô nương xuất thân từ Bá phủ một hơi ăn hết hai đĩa điểm tâm không nói, lại còn muốn ăn nữa.
Chân Diệu tiếc nuối lắc đầu: “Không ăn nữa, nguyên liệu nhân điểm tâm đều rất ngon, nhưng hương vị lại hơi kém một chút.”
Nếu không nàng còn có thể ăn thêm một đĩa nha.
Khóe miệng cung nữ hỏi nàng co rút.
Lúc này Chân Diệu mới hậu tri hậu giác nghĩ đến việc nàng nói lời này sợ rằng lại khiến người ta chê cười rồi.
Sống cùng nhân vật như Chân Thái Phi vài năm, sợ rằng cùng một món điểm tâm mà ăn hai miếng cũng đã khiến cho những cung nữ này chê cười không phong nhã. Huống chi nàng còn ăn tận hai đĩa!
Lại còn ngại điểm tâm không ngon lắm nên chỉ ăn hết có hai đĩa!
Vừa nghĩ như thế, Chân Diệu cũng cảm thấy mình quá tục, ngại nói chuyện với đám cung nữ.
Cho nên nàng quyết định vẫn nên đi ngủ tốt hơn, dù sao cũng không dám đi ra ngoài nữa.
Mơ mơ màng màng ngủ không biết được bao lâu, có cung nữ nhẹ nhàng đẩy nàng: “Cô nương, nên dậy thôi. Thái Phi gọi ngài đấy.”
Chân Diệu giật mình một cái, vội vàng ngồi dậy, để hai cung nữ chỉnh lý nàng lại thỏa đáng rồi đi gặp Chân Thái Phi.
Chân Thái Phi đang cầm một chén trà tử sa nho nhỏ, thấy nàng đi vào, bà thản nhiên nói: “Ngồi đi.”
Chân Diệu ngoan ngoãn làm theo, trưng ra bộ dáng đang lắng nghe dạy dỗ.
“Diệu nha đầu, chuyện hôm nay, cháu biết mình sai ở đâu không?”
“Cháu không nên đi ra ngoài dạo lung tung ạ.” Chân Diệu tội nghiệp cúi đầu.
Nàng cũng không phải sợ bị mắng, mấu chốt là Thái Phi không mắng nàng. Bà chỉ nói đạo lý, sau đó nói nói đến hơn một canh giờ. . . . . .
Chân Thái Phi giễu cợt cười một tiếng: “Là ta bảo cháu không có gì làm thì đi ra ngoài hít thở không khí, theo lời cháu thì chẳng phải là ta sai rồi sao?”
“Thái Phi?” Chân Diệu ngẩng đầu.
Chân Thái Phi không đồng ý lắc đầu: “Có người có ý tính kế cháu, nếu chỉ trốn tránh cũng không được, cháu không thể cả đời không ra khỏi phòng chứ? Tỷ như lần này đấy, cháu vốn chỉ đi dạo trong đình viện của ta một chút, nhưng không cản được người khác tìm tới tận cửa. Ta nói cháu sai, không phải ở chỗ này.”
Chân Thái Phi dừng lại uống một ngụm nước trà.
Chân Diệu mím mím môi.
Thái Phi, người nghe ngài dạy bảo cũng khát nước nha!
“Thái Tử Phi tìm cháu tán gẫu, cháu không từ chối được cũng có thể hiểu, nhưng lại còn muốn theo Công chúa Phương Nhu lên thuyền thì chính là cháu đần rồi.”
“Thái Phi ——”
“Đừng cảm thấy oan ức, dĩ nhiên ta biết cháu không thể thẳng thừng cãi lời Công chúa, nhưng nha đầu cháu sao lại không có tâm nhãn như thế? Vờ đau bụng, nói quỳ thủy tới không được sao? Chẳng lẽ Công chúa còn muốn bắt cháu cởi quần ra xem à?”
Chân Diệu trợn mắt há mồm.
Thái Phi, nhân vật cao nhã như tiên nhân ngài, nói ra lời nói đậm mùi phàm tục như vậy, thật sự không có vấn đề ư?
Giọng Chân Thái Phi bỗng nhẹ đi: “Trong hậu cung này ấy, vô luận người an phận bao nhiêu, đến lúc nên nói chuyện không nể mặt thì cũng phải nói! Ngươi nhất thời không khước từ được tình cảm và thể diện, ỡm ờ đáp ứng, cuối cùng họa lớn rơi xuống đầu. Khi đó cũng không phải đơn giản trách mắng một trận là xong đâu.”
Hậu cung này nhìn như rực rỡ gấm hoa, nhưng nói rằng từng bước kinh tâm, đầy bóng đao ánh kiếm lại vô cùng phù hợp.
“Diệu Nhi đã biết ạ. Sau này cháu nhất định ghi nhớ.”
“Ừ.” Chân Thái Phi dường như tưởng nhớ lại gì đó, nhàn nhạt đáp một tiếng.
Chân Diệu thầm nói một tiếng may quá, xem ra Chân Thái Phi lại bắt đầu thương cảm, hôm nay có lẽ không nói quá lâu.
Đang suy nghĩ, giọng Chân Thái Phi vòng lại: “Còn chuyện giữa trưa hôm nay, sao cháu lại ăn hết hai đĩa điểm tâm đã đi ngủ rồi?”
Chân Diệu. . . . . .
“Ăn nhiều như vậy không nói, đâu được vừa ăn đã nằm như thế. Bây giờ là thời điểm cháu phát triển thân thể còn được, chờ thêm mấy năm nữa mà còn như vậy thì xem xem. . . . . .”
Chân Diệu xoa xoa trán.
Nàng sai thật rồi!
Cuối cùng, chờ Chân Thái Phi nói xong, lúc này Chân Diệu mới nhắc đến quyết định của mình: “Thái Phi, mai cháu phải về rồi, ngày mai cháu làm vài món cho ngài nếm thử nhé.”
“Ta đã nói rồi, nữ hài tử đừng nên đặt hết suy nghĩ vào việc ăn như thế, ăn đến cả người đều loạn.” Chân Thái Phi liếc ngang Chân Diệu một cái.
Chân Diệu co rúm khóe miệng lên tiếng đáp vâng
Nhân vật ăn gió uống bụi(*)như Thái Phi không thích hợp ăn thức ăn ngon, nàng chỉ cần dùng ngôn ngữ biểu đạt lòng biết ơn một chút là tốt rồi.
(*) ăn gió uống bụi: ý chỉ lối sống nghiêm khắc
Không biết lần này lại bị Thái Phi dạy dỗ bao lâu đây! Chân Diệu âm thầm hối hận.
Sau đó đã nghe Chân Thái Phi nói: “Đúng rồi, ta thích ăn cay.”
Chân Diệu. . . . . .