“Thần thất nghi, xin Hoàng thượng thứ tội.” La Thiên Trình quỳ một chân trên đất, tuy là người đầy chật vật, dáng người vẫn thẳng tắp.
Chiêu Phong đế âm thầm gật đầu: “Bình thân, La Vệ trưởng có thể trong vòng ba ngày mang Trương viện phán trở về, không có người thường nào có thể bằng.”
Thời gian dài thiếu nước, La Thiên Trình nói chuyện đã hơi khó khăn, giọng điệu ám ách: “Đa tạ Hoàng Thượng tán dương, thần không dám nhận.”
Bên kia, Trương viện phán lung la lung lay tiến vào phòng an trí cho Chân Diệu, cho nàng xem mạch, lại nhìn lưỡi và đáy mắt, trầm tư hồi lâu, đưa ra kết luận quả nhiên là chứng bệnh “Chân hàn giả nhiệt*( là bệnh sốt rét)”.
Đúng lúc này, Trương viện phán còn chưa hoàn thành «Luận kinh thương hàn tạp bệnh«, bệnh chứng này thì ông cũng chỉ dựa vào kinh nghiệm phong phú cùng với Chân Diệu dụng dược, khiến bệnh tình chuyển biến xấu mà suy đoán ra đấy.
La Thiên Trình nhẹ nhàng thở ra, người vừa thả lỏng thì hơi lung lay sắp đổ rồi.
Chiêu Phong đế thấy thế nói: “La vệ trưởng, Trẫm cho ngươi ba ngày nghỉ, trở về nghỉ ngơi thật tốt.”
Nói xong quét mắt một vòng nhìn về hướng Chân Diệu, lại cười nói: “Chân Tứ cô nương bên này, ngươi yên tâm là được.”
“Tạ Hoàng Thượng.” La Thiên Trình lui ra ngoài.
Đã tìm đúng nguyên nhân bệnh, trị liệu là tốt rồi.
Vốn là đúng bệnh hốt thuốc, chỉ qua hai thang thuốc, chứng bệnh chân hàn giả nhiệt của Chân Diệu đã gần khỏi, chỉ là thân thể suy yếu, cần phải chăm chỉ điều dưỡng.
Nàng mệt mỏi không chịu nổi xóc nảy, Chiêu Phong đế liền cho phép ở lại trong cung tĩnh dưỡng mấy ngày, đợi nguyên khí khôi phục lại hồi phủ.
Ôn thị thân là dân phụ, lại không thích hợp ở trong cung thời gian dài, trước đã là làm trái với lệ, chỉ là Chân Diệu như thế làm sao bà yên tâm được, nhưng vẫn phải đi ra.
Lúc này thời điểm Triệu hoàng hậu đã tới, nói với Chiêu Phong đế: “Hoàng Thượng, thần thiếp nghe nói Chân Tứ cô nương muốn ở lại trong cung tĩnh dưỡng mấy ngày?”
“Ừ.” Chiêu Phong đế liếc nhìn nàng một cái.
Thầm nghĩ mấy ngày nay Hoàng hậu làm việc, cuối cùng có chút quy củ rồi, chẳng lẽ vừa cất nhắc thêm vài phần, lại chứng nào tật nấy rồi?
Không khỏi lại nghĩ tới Tưởng Quý Phi.
Ông cũng biết tính tình Tưởng Quý Phi hơi bướng bỉnh một chút, nhưng ở trước mặt ông lại dịu dàng ngoan ngoãn tựa như mèo. Ngẫu nhiên lộ ra móng vuốt, ngược lại thêm thêm vài phần tình thú.
Thấy Chiêu Phong đế có chút xuất thần, Triệu hoàng hậu nhíu nhíu mày, rất nhanh cười nói: “Hoàng Thượng. Thần thiếp nghĩ đến Chân Tứ cô nương ở lại điện Thanh Tâm, tuy có các nô tài hầu hạ, đến cùng không có người chủ sự. Thần thiếp có một đề nghị, không bằng an trí Chân Tứ cô nương đến chỗ Chân Thái phi.”
“Chân Thái phi?”
“Đúng vậy ạ, Chân Thái phi là bà cô ruột thịt của Chân Tứ cô nương, do ngài ấy chiếu ứng Chân Tứ cô nương thì quá phù hợp rồi.”
Chiêu Phong đế nghe xong cũng có lý, gật đầu đồng ý việc này.
Ôn thị trở về phủ Kiến An bá, thỉnh an Lão phu nhân, lại xin đi thỉnh an Lão bá gia bệnh tật.
Lão phu nhân âm thầm gật đầu.
Đây cũng là điểm khiến bà thích Ôn thị. Tuy tính tình Ôn thị nôn nóng, không có tâm nhãn, nhưng bản tính lại thuần lương, rất hiếu thảo.
“Tốt rồi, lão bá gia đã tỉnh. Hôm nay mặc dù vẫn còn phải nằm ở giường, nhưng tinh thần lại tốt, con đi thỉnh an rồi nhanh chóng đi về nghỉ ngơi đi, mấy ngày nay ngày đêm chăm sóc Tứ nha đầu, con cũng khổ cực rồi.”
Ba ngày này hốc mắt Ôn thị đã thật sâu hãm lại, cả người đều gầy gò rất nhiều. Khuôn mặt đang mượt mà gầy đến nỗi cằm nhọn hẳn đi, nhưng nhìn lại thanh tú hơn trước.
Bà nghe xong Lão phu nhân nói rồi đi thỉnh an Lão bá gia, sau đó trở về Hòa Phong uyển, phát hiện Tam lão gia đang ngồi.
Tam lão gia đột nhiên thấy Ôn thị, thần sắc không được tự nhiên lắm, đặc biệt là phát giác Ôn thị nhìn còn động lòng hơn lúc trước. Trong lúc nhất thời trong lòng trống rỗng, bờ môi giật giật, nói không ra lời.
Nhìn xem bộ dạng ông ta như vậy, Ôn thị bị tức mà không có chỗ phát, cười lạnh một tiếng nói: “Ồ. Hôm nay trời trong a, ta còn tưởng rằng hồng vũ hạ nữa nha, sao Tam lão gia lại ở chỗ này?”
Bỏ qua sắc mặt Tam lão gia nhanh chóng trầm xuống, tiếp tục nói: “Chẳng lẽ là, toàn bộ cô nương ở Sở Tiêu các bị đại nhân vật nào bao xuống rồi, Tam lão gia không tranh được một chén canh?”
“Ôn thị, bà không thể nói chuyện dễ nghe một chút sao?”
Ôn thị Xùy~~ cười một tiếng: ” Nói chuyện dễ nghe? Ta chỉ nói chuyện dễ nghe đúng người mà thôi!”
“Bà có ý gì?” Tam lão gia tóm được cánh tay của Ôn thị, lửa giận ngút trời.
“Có ý gì, như Tam lão gia muốn! Hổ dữ cũng không ăn thịt con, thế nhưng mà Tam lão gia ông, lúc Diệu Nhi tánh mạng thở hơi cuối cùng thì ông ở chỗ nào? Chỉ sợ là ở trên người nữ nhân hạ lưu dậy không nổi đi!”
Nói đến đây thần sắc càng quyết tuyệt: ” Lần này Diệu Nhi bệnh cũng tốt, ít nhất cho ta thấy vị hôn phu của con bé là người tốt, bằng không thì ta còn tưởng rằng nam nhân trong thiên hạ đều như Tam lão gia vậy, Diệu Nhi còn không bằng cứ như vậy mà chết đi, còn hơn là gả cho người ta tươi sống dày vò!”
Tam lão gia bị Ôn thị mà nói không nên lời, một hồi lâu mới cười lạnh nói: ” Vị hôn phu Diệu Nhi à? Sao ta nghe nói, hắn có mấy cái thông phòng rồi!”
Ôn thị xì một tiếng khinh miệt: “Quả nhiên là quạ đen đứng trên đầu lợn, chỉ thấy người khác xấu xa! Tam lão gia, có phải ngài không rõ ràng lắm, Thế tử Trấn Quốc công đã mười chín tuổi rồi, tuổi tác hắn như thế, có thông phòng có cái gì kỳ lạ quý hiếm! Ha ha, thông phòng chỉ là đồ chơi, đợi Diệu Nhi gả đến, hoặc đuổi hoặc bán, còn không phải do con bé.”
Nói xong ý vị thâm trường nhìn Tam lão gia liếc: “Ách, ngược lại ta đã quên, như Tam lão gia loại người này, một con gái điếm thanh lâu còn nâng ở lòng bàn tay coi làm bảo bối, tự nhiên cảm thấy thông phòng cũng không được chạm đến. Chỉ tiếc Thế tử Trấn Quốc công không phải ông, không phải mắt bị ghèn mắt dán chặt vào rồi!”
“Ôn thị, bà im miệng cho ta!” Sắc mặt Tam lão gia cực kỳ khó coi.
Trải qua ngày ấy Chân Diệu mỉa mai, kỳ thật ông cũng đã suy nghĩ cẩn thận rất nhiều, nhưng trong lúc nhất thời cái đầu không cúi thấp được, đã nghĩ ngợi đợi Ôn thị hạ thấp tư thái, thì ông tựu thuận thế xuống đài, sau này sống hòa thuận với nhau.
Không nghĩ tới Ôn thị không nể mặt, thậm chí đều không coi ông là phu quân!
Ma xui quỷ khiến đấy, Tam lão gia bật thốt lên nói ra một câu: “Lão phu nhân tìm ta nói, cho ta an bài một phòng lương thiếp, đợi Nghiên Nhi lấy chồng tựu vào cửa, Ôn thị, bà sớm an bài phòng ở cho tốt.”
Sắc mặt Ôn thị từ đen chuyển trắng, lúc sau trắng biến thành đen, cuối cùng trở nên lạnh như băng: “Tam lão gia khỏi phải nóng vội, ta sẽ nhớ kỹ. Ta mệt mỏi, tạm biệt không tiễn.”
Nói xong quay người tiến vào nội thất.
Tam lão gia sửng sốt đứng nguyên tại chỗ một lát, yên lặng đã đi ra.
Trải qua hai ngày điều dưỡng, Chân Diệu rốt cục tỉnh táo lại, con mắt thẳng tắp chằm chằm vào cái móc treo Bạch Hạc vàng.
Cái mỏ của Bạch Hạc ngậm lấy bốn viên Dạ Minh Châu, , màn tơ màu khói xanh rủ xuống .
Ta lại xuyên rồi?
Chân Diệu đang còn hỗn độn hiện lên ý nghĩ này, sau đó vô ý thức giơ tay của mình xem.
Xem xét không khỏi giật mình nảy người, cái tay này gầy như chân gà chết, quả nhiên không phải là tay của nàng!
Có lẽ là nằm mơ?
Chân Diệu cũng không muốn tiếp nhận sự thật lại thay đổi cơ thể.
Nếu trở lại thế giới trước kia cũng may, nếu như vẫn là niên đại lễ giáo sâm nghiêm, cùng với đối mặt tình huống hoàn toàn lạ lẫm, còn không bằng Tứ cô nương Bá phủ đã quen thuộc.
Không có cam lòng đưa tay lên miệng cắn một cái.
Nếu không đau, nói không chừng là đang nằm mơ!
Lúc Chân Thái phi tiến vào, thì thấy Chân Diệu đang ngơ ngác, đưa cánh tay lên miệng, giống như như gặm móng heo, sau đó ai ôi!!! Một tiếng, đau kêu ra tiếng.
Chân thái phi vẫn ưu nhã ngây ngẩn tại chỗ.
Vẫn là Chân Diệu phát hiện ra bà trước.
Vài năm trước nguyên chủ tiến cung bái kiến Chân Thái phi, mà lại bởi vì huyên náo không thoải mái, tiểu cô nương còn nhớ Chân Thái phi rất rõ.
Hơn nữa Chân Thái phi ở cái tuổi này, khuôn mặt vẫn không khác gì ba năm trước, Chân Diệu liếc cái nhận ra được, thử hô: “Thái phi?”
Lúc này Chân Thái phi mới lấy lại tinh thần, mang theo nụ cười yếu ớt đi đến bên người Chân Diệu, dịu dàng nói: “Diệu nha đầu tỉnh?”
Chân Diệu nhớ được, năm đó Chân Thái phi nói chuyện cũng nhỏ nhẹ như vậy, nhưng đáy mắt vẫn lãnh đạm nhưng lại không thể gạt được tiểu cô nương mẫn cảm đấy.
Lúc này đây, hình như đáy mắt Chân Thái phi thiếu đi một tí lãnh đạm, nhiều thêm vài phần xét hỏi.
Đối với người đã trở thành nhân vật tinh ranh, Chân Diệu không có ý định phỏng đoán tâm tư của bà, lộ ra cái khuôn mặt tươi cười, giọng nói còn có chút suy yếu: “Thái phi, Diệu Nhi cho ngài lễ ra mắt. Tại sao cháu lại ở chỗ này?”
Chân Thái phi ngồi xuống một bên, giải thích nói: “Diệu nha đầu, chỉ sợ cháu không biết, chính mình mạng sống như treo trên sợi tóc?”
“Ồ?” Chân Diệu kinh dị mở to hai mắt nhìn.
Mấy ngày nay, nàng luôn nằm mơ hỗn loạn, trong chốc lát mơ đang tiến vào trong kẽ nứt băng tuyết, trong chốc lát mơ tới Liệt Hỏa đốt người, còn có lúc một nửa là nghiêm băng một nửa là Liệt Hỏa, khiến cho nàng khổ không thể tả.
Hóa ra là bị bệnh nặng sao?
“Là Thái phi xin ngự y cho cháu, mới trị khỏi sao?”
Đôi mắt trong trẻo của Chân Diệu ẩn chứa cảm kích, nhìn qua Chân Thái phi.
Trong lòng Chân Thái phi khẽ động.
Cả đời bà tổng cộng sinh ra hai đứa con gái, cuối cùng sống sót chỉ có một con gái, sau khi thành niên lấy chồng ở xa đến phiên bang, cuộc đời này chỉ sợ không được gặp mặt.
Nhiều năm như vậy, dưới gối hư không, duy nhất có huyết thống với bà chính là bọn vãn bối phủ Kiến An bá rồi.
Tuy nhiên cơ hội gặp mặt ít, ngày lễ ngày tết, cũng sẽ thưởng vài thứ đi qua.
Nhưng không thích Chân tứ cho lắm.
Nha đầu kia quá tranh cường háo thắng, mà lòng hư vinh lại nặng.
Tính tình như vậy, kết thân tình cái gì đấy, thường thường cực nhạt.
Đã quen người hoàng cung lạnh như băng, phiền nhất chính là điểm này.
Nhưng hôm nay vừa thấy, Tứ nha đầu lại hơi khác trước.
Xem người nhìn mắt, ánh mắt trong trẻo như thế, tâm tư sẽ không đục ngầu.
“Lại nói tiếp, Diệu nha đầu cháu phải cảm tạ Hoàng Thượng, còn có Thế tử Trấn Quốc công.”
Thấy Chân Diệu tràn đầy hoang mang, Chân Thái phi hòa nhã kể lại chuyện đã xảy ra.
Chân Diệu triệt để ngây ngẩn cả người.
Hoàng Thượng thì cũng thôi đi, bị Tưởng Quý Phi cường triệu nhập cung, lại nói tiếp chỉ cần người đương quyền không phải quá ngu ngốc, cũng nên cho nàng cái lời nhắn nhủ.
Dù sao Bá phủ là gia tộc huân quý, là thần tử chứ không phải nô tài!
Nếu xử trí không kịp, sẽ rét lạnh lòng người, đương nhiên Chiêu Phong đế sẽ không để cho loại chuyện này phát sinh.
Chỉ là La Thiên Trình … Sao hắn lại vì mình, làm được chuyện như thế này?
Chính là vị hôn phu, vậy cũng làm cho người rất ngoài ý muốn rồi, huống chi còn chán ghét nàng.
Chân Diệu rất hoang mang.