Lục Vỹ Thần đứng ở trước của nhà Diệp Vân, lưỡng lự không biết nên gõ cửa hay không. Hắn thật sự không thể làm lơ những hành vi công kích của Hà Tiết Âu được nữa, mọi thứ đã vượt quá giới hạn kiểm soát, hắn đã quá đau đầu với cánh nhà báo. Lục Thị một tuần liền không có được bình yên, công việc trì trệ, tinh thần giảm sút.
Trước giờ chưa có tiền lệ về người có thể làm hắn bận tâm, Hà Tiết Âu từ ngày đầu tiên đến giờ vẫn giữ vững sự bận tâm của hắn. Nếu là người đàn bà ngoan cố nào khác, hắn nhất định đã hủy diệt không chần chừ.
- Này, gõ cửa đi, còn chờ gì nữa?
Tần Tử Kỳ ngồi trong xe thấy hắn đứng thẩn thờ liền nhắc nhỡ. Đi làm hòa với phụ nữ là chuyện không nên chần chừ.
Lục Vỹ Thần nhân chuông cửa hai lần rồi tiếp tục chờ đợi.
Diệp Vân và Hà Tiết Âu đang ở trong nhà xem ti vi, đắp mặt nạ dưỡng nhan, bên ngoài truyền vào tiếng chuông vang.
- Giờ này còn ai đến tìm vậy?
- Hừm… ra mới biết được.
- Vậy thì ra xem thử đi.
- Được, cậu ở đây tôi đi xem thử.
Diệp Vân khoác vội chiếc áo mỏng ra ngoài. Ngoài đường trời thật tối, cô căn bản chỉ thấy được bóng người cao cao mặc âu phục, không thể nhận định là ai. Càng đi đến gần cửa, cảm giác không an toàn càng lớn.
- Xin hỏi anh tìm ai?
Nghe tiếng nói của Diệp Vân, Lục Vỹ Thần chậm rãi quay người lại. Hắn nhìn cô, cô nhìn hắn, run rẫy không nói nên lời.
- Lục… Lục Tổng…
- Tôi đến tìm Tiểu Âu!
- Vây… vậy anh vào đi.
Diệp Vân lùi lại mấy bước tránh đường cho Lục Vỹ Thần bước vào. Trời ơi cô biết Hà Tiết Âu thế nào cũng sẽ chửi mắng cô vì tự ý cho Lục Vỹ Thần vào nhà, nhưng mà thà bị mắng chửi còn hơn bị Lục Vỹ Thần phanh thay. Diệp Vân chưa từng nhìn thấy người đàn ông nào đáng sợ như hắn, ánh mắt của hắn thật khiến đối phương sợ hãi.
Lục Vỹ Thần đi mấy bước, Diệp Vân khép nép đi theo sau lưng. Đi đến giữ sân hắn đột nhiên dừng lại, cô không biết gì liền đâm đầu vào tấm lưng cứng như đá của hắn mà bật ra.
- Cô đừng đi theo tôi, ra ngoài đi, đêm nay cô không được về nhà!
Diệp Vân cảm giác như vừa bị sấm đánh trúng vào người, bên tai chỉ nghe thấy âm thanh rền vang. Lục Vỹ Thần đuổi cô ra khỏi nhà của cô, đùa cô sao?
Lục Vỹ Thần nhìn thấy Diệp Vân đứng ngây ngốc, trố mắt nhìn hắn, lạnh lùng nói thêm một câu nữa.
- Tần Tử Kỳ đang ở ngoài đợi cô. Đêm nay cho cô mượn cậu ta chơi một đêm. Nhà của cô thành nhà của tôi, có chuyện gì cũng không được quay lại trước trưa mai.
Diệp Vân đâu có nghe nhiều tới vậy. Nghe thấy “Tần Tử Kỳ đang ở bên người đợi cô” là trái tim của cô đã đập ba la bùm. Cô nhớ bạn trai đến sắp chết rồi, cái nhà này nghĩa lý gì nữa, cho hắn luôn cô cũng chấp nhận.
- Được được, anh vào nhà, tôi đi đây.
Hà Tiết Âu nghe có tiếng mở cửa vào nhà, nằm trên sô pha lười biến hỏi vọng ra.
- Ai đến tìm cậu đấy?
- Là tôi đến tìm em.
Hà Tiết Âu giật bắn mình, lập tức ngồi dậy. Quả nhiên là Lục Vỹ Thần, chất giọng vừa trầm vừa lạnh của hắn cô không nhầm vào đâu được, nghe thôi đã lạnh hết cả sống lưng.
- Em muốn ly hôn như vậy mà không muốn gặp tôi sao?
Lục Vỹ Thần tự nhiên ngồi xuống bên cạnh cô. Thoải mái tháo cà vạt,tháo đồng hồ, cởi áo khoác để sang một bên, không ngại uống luôn ly nước ép của Hà Tiết Âu để trên bàn. Cô ngẫn người nhìn hắn, hắn thật sự hành động tự nhiên như đang ở trong nhà mình.
- Ký tên vào giấy là được rồi, cần phải gặp mặt nữa sao?
- Em muốn ly hôn mà không cần thảo luận trước sao?
- Thảo luận? Vậy anh muốn bỏ cái thai sao không thảo luận với tôi?
Hà Tiết Âu lại bị châm ngòi nổ. Cô thật sự là vì chuyện này mà muốn ly hôn nhanh chóng. Cô cảm thấy bản thân không được tôn trọng. Không được vùng vẫy khắp nơi, ngoan ngoãn làm vợ hiền cũng thể. Cô không hiểu người phụ nữ đạt tiêu chuẩn của hắn là thế nào, chi bằng cứ chấm dứt, cô không phải cố gắng, hắn không phải phật lòng.
- Hạt đậu trong bụng em quan trọng hơn hôn nhân của chúng ta? Chúng ta chưa bao giờ đề cập đến sự xuất hiện của một thành viên mới. Em mất đi hạt đậu đó, tôi cũng mất đi hạt đậu đó, chúng ta đều mất đi, đều trở về như lúc ban đầu. Như vậy có gì là không tốt?
Hắn nói không sai, sự xuất hiện của hạt đậu bé nhỏ trong bụng cô thật chớp nhoáng, vừa biết có mặt lại liền mất đi. Không có gì bị ảnh hưởng ngoại trừ tâm lý của cô biến đối thật kỳ lạ. Cô còn trẻ, chỉ mới đôi mươi, làm gì có suy nghĩ sẽ sinh con rồi làm mẹ bỉm sữa chứ.
Bây giờ suy nghĩ lại, Hà Tiết Âu không biết vì Lục Vỹ Thần mới coi trọng *** *** ***, hay là vì *** *** *** mới muốn Lục Vỹ Thần.
- Vậy thì sao?
- Tiểu Âu, em đừng ly hôn nữa!
Lục Vỹ Thần dùng ánh mắt trong sáng vỗ về cô, cô thật không nhìn nỗi. Hà Tiết Âu đẩy hắn ra, khoanh tay trước ngực, nghiêm nghị yêu cầu.
- Lục Vỹ Thần, nói xin lỗi tôi đi!
- Xin lỗi bà Lục, anh sai rồi!
Cô chỉ muốn thử hắn một chút, xem xem hắn sẽ có thể nhún nhường cô đến mức nào. Ai ngờ hắn lại có thể dễ dàng nhận sai với cô. Như vậy thì đã sao, cô đậy không dễ dãi như vậy.
- Chỉ nói xin lỗi là xong sao?
Cô nhíu mày nhìn hắn. Quả nhiên cô gây khó dễ hắn liền không nhân nhượng. Ánh mắt sắc lườm cô đầy tính toán.
Ông ngoại Trương có nói “Cô ấy bất mãn cái gì thì bù đắp cho cô ấy cái đó”. Tần Tử Kỳ lại khuyên “Vợ chồng cãi nhau nên lên giường làm hòa”. Hừm, hắn cũng thấy hai điều này rất đúng, cũng rất hợp.
Hà Tiết Âu bị Lục Vỹ Thần ghì xuống sô pha, tư thế ám muội khiến cô vùng vẫy liên tục.
- Lục Vỹ Thần, buông tôi ra, anh muốn giết người đấy à?
Hắn đặt ngón tay của mình lên môi cô ra hiệu im lặng. Cô không la nữa thì hắn nhanh chóng buông tay cô ra, âu yếm vuốt ve khuôn mặt sắc sảo của cô, thì thầm.
- Bà Lục, em vì con của chúng ta mà giận anh như vậy, bây giờ anh trả cho em một đứa bé khác, em chịu không?