Trời gần về sáng, có chút ánh sáng nhỏ len lỏi trong màn sương. Có chút gió phẩy nhẹ tấm rèm cửa. Đêm qua Hà Tiết Âu lại không đóng cửa sổ.
Không gian tĩnh mịch và lạnh lẽo. Ánh sáng mờ ảo của đèn ngủ không đủ tạo ấm áp. Hà Tiết Âu cuộn người trong chăn bông, nằm một góc trên chiếc giường lớn. Thuốc an thần khiến cô mê man.
Lục Vỹ Thần đến giờ mới về nhà, bước chân có chút nặng nề.
Mọi người đều đã ngủ, căn nhà không một tiếng động. Lục Vỹ Thần chuyển bước đến phòng Hà Tiết Âu, tiềm thức cố gắng khơi gợi về một mùi hương da thịt non xanh của con cáo nhỏ. Hừm, người anh em của hắn bị bỏ đói cũng kha khá lâu rồi ấy chứ, đánh hơi được mùi thịt đã liền dậy rồi.
Vừa mở cửa đã bị gió táp vào mặt, Lục Vỹ Thần nhắm mắt hừ một tiếng, đóng cửa sổ lại.
Hà Tiết Âu mơ mơ màng màng, một làn hơi ấm phủ lấy thân thể cô, bờ môi cong lên, hạnh phúc một cách vô thức. Cảm giác ấm áp chưa được bao lâu, phía sau gáy của Hà Tiết Âu có chút lành lạnh chạm vào. Lục Vỹ Thần cẩn thận đặt môi mình lên đó, lướt nhẹ nhàng, mơn trớn trên làn da. Hà Tiết Âu rụt cổ lại, ngay lập tức đã bị hắn dàng chiếc lưỡi vừa nóng, vừa ướt của mình liếm một đường. Gáy là một nơi rất nhạy cảm, liên tục có tiếp xúc vật lý như vậy không tránh khỏi có phản ứng.
Hà Tiết Âu lật người lại theo phản xạ, hoàn toàn vẫn chưa có ý thức. Lục Vỹ Thần mỉm cười nhìn con cáo nhỏ nằm gọn trong lòng mình. Đôi tay hư hỏng không chịu để yên, thoăn thoắt lồng vào bên trong áo tìm hai quả đào của Hà Tiết Âu. Lục Vỹ Thần chính là thích cảm giác này nhất. Bàn tay lạnh phủ lên bầu ngực ấm, hương thơm như được xúc tác, lan tỏa đến mê hoặc lòng người.
Da thịt của Hà Tiết Âu bị kích thích, da gà da vịt đều nổi lên. Có lẽ là xúc giác phát triển tốt, dù chưa hoàn toàn có ý thức nhưng Hà Tiết Âu vẫn nhận thức được rất rõ rằng quần lót của mình đã thấm chất dịch, vừa ướt, vừa trơn rất khó chịu. Hai chân cứ như vậy mà ngọ ngoạy liên tục.
Lục Vỹ Thần sờ xuống quần lót của Hà Tiết Âu. Biết đã bị ướt rồi còn cố ý chọc ghẹo. Lục Vỹ Thần vén đáy quần lót lệch sang một bên, ngón tay tinh nghịch xoa xoa hạt ngọc khiến Hà Tiết Âu rùng mình, ư khẽ lên mấy tiếng.
- Hư quá!
Lục Vỹ Thần rút tay ra, vạch áo ngậm lấy nụ hoa đào của bà xã. Cả cơ thể của Hà Tiết Âu dựng dậy. Thần kinh bị kích thích cực mạnh. Hà Tiết Âu tỉnh ngủ rồi, ư a chống đối Lục Vỹ Thần.
Cơ thể nam tính của hắn ghì chặt lấy người cô. Sự vùng vẫy phản kháng lại vô tình thành hành vi ưỡn ẹo, cọ xát da thịt tăng thêm kích thích cho Lục Vỹ Thần.
Hắn ****, *** mạnh hơn. Cô sắp không chịu nổi. Hắn cắn ti của cô một cái, cô cào hắn lại một đường ba dấu móng tay.
- Tay vừa lành liền muốn hung dữ với tôi có phải không?
Lục Vỹ Thần ở trên người cô, nhìn cô chằm chằm. Gương mặt vô hồn, lạnh lẽo như băng tuyết. Trong đôi mắt không có lấy một chút cảm xúc. Hà Tiết Âu cứ ngỡ hắn lại bị dục vọng xâm chiếm, trong người hừng hực máu chiến, xem cô như một miếng thịt ngon không muốn bỏ lỡ. Nào ngờ, hình như hắn chỉ là đang đói, ăn để qua ngày chứ không phải ăn để tận hưởng.
Hắn ra khỏi giường. Hôm nay Lục Vỹ Thần mệt mỏi đến mức không muốn tức giận nữa.
- Không ngủ nữa thì dậy đi. Em muốn quay lại học viện, tôi đưa em đi!
Hà Tiết Âu miệng câm như hến, một lời cũng không đáp trả. Cô không khác gì một con robot bằng xương, bằng thịt, nghe lệnh thì làm. Nếu Lục Vỹ Thần không phải là Lục Vỹ Thần, sẽ không bao giờ có chuyện Hà Tiết Âu ngồi im bị điều khiển.
Hà Tiết Âu quay lại trường, ai thấy cũng tránh, cũng né. Tỉnh thoảng có vài ánh mắt cay nghiệt liết nhìn. Hà Tiết Âu chẳng quan tâm mấy, trên mặt dán keo một nụ cười kiêu ngạo.
Chuyện Hà Tiết Âu làm vợ Lục Vỹ Thần không ai không biết. Cứ tưởng lần này không phải gặp lại con yêu nữ mặt dày, không có liêm sỉ, chuyên đi quyến rũ đàn ông Hà Tiết Âu, ai mà nghĩ được con ả xấu xa này vẫn có thể sống tốt, sống khỏe được như vậy. Không biết chừng còn quyến rũ được cả vị tổng tài cực phẩm Lục Vỹ Thần luôn rồi. Nghĩ tới mà rùng mình, một thân gái ngang ngược đã đành còn thêm một hôn phu tàn độc chống lưng. Trời sinh người có đôi có cặp, chồng là đệ nhất yêu nam, vợ là đệ nhất yêu nữ. Yêu nghiệt thành đôi, nhân gian đau khổ.
Hà Tiết Âu đứng nhìn bảng thông báo một hồi lâu, Diệp Vân đứng bên cạnh mệt mỏi đã đổi tư thế mấy lần, Hà Tiết Âu vẫn chưa chịu có phản ứng.
- Cậu nói xem có phải Lục Tổng nhà cậu cố tình không? Nhiệm vụ nguy hiểm thế này còn bắt cậu đi.
- Cố tình hay không không quan trọng. Quan trọng là tôi không thích làm nền cho bọn cảnh sát.
Như radio bắt được tần số, Diệp Vân cũng chỉ là nói vu vơ vậy mà lại nói trúng điều u uất trong lòng Hà Tiết Âu, Hà Tiết Âu lập tức rít lên giận dữ.
- Ồ… Nhưng mà lần này không có Mặc Thiên nhỉ?
- Mặc Thiên là chuyên gia máy tính, ai lại xếp vào đội đánh vũ trang. Nhưng cho dù có là đội vũ trang, Lục Vỹ Thần cũng không để tôi dễ dàng có cơ hội tiếp cận Mặc Thiên nữa. Nói không chừng đây là lần cuối cùng cậu được nói chuyện với tôi đó. . Ngôn Tình Sủng
- Hứ, tôi cũng mong là lần cuối đấy. Người ta có chồng là đại thần, tôi đây thân phận hèn mọn không dám cản đường.
Diệp Vân nhìn thấy Lục Vỹ Thần đi cùng vệ sĩ từ xa thì chuẩn bị ngay cho mình một con đường thoát thân, chờ đến khi nói xong với Hà Tiết Âu một câu từ biệt thì lẻn đi mất.
- Nhận thông báo rồi thì đi nhận trang bị đi!
Lục Vỹ Thần đi ngang qua Hà Tiết Âu cứ như thể không để cô vào trong mắt.
Hà Tiết Âu đi theo đến nơi. Đây đúng là nơi nhận trang bị nhưng lại là hoàn toàn khác với mọi người. Hà Tiết Âu đi vào, không biết là đang cầu xin hay là ra lệnh.
- Tôi không muốn đi!
- Sao vậy? Sợ chết à?
- Không sợ.
- Tôi thì sợ em chết lắm đấy. Em chết rồi tôi sẽ mất một người vợ ngoan.
Chết tiệt, lần nào Hà Tiết Âu nghiêm túc với hắn, hắn lại đem cái mặt đùa cợt này ra. Chán ghét đến thế này, yêu còn không nổi nói chi đến chuyện làm vợ ngoan của hắn.
- Tôi không làm nền cho kẻ khác!
- Em phải đi!
Hà Tiết Âu gằng giọng với hắn một câu, hắn gằng giọng lại với cô một câu, khí chất thì hoàn toàn khác biệt. Hà Tiết Âu chỉ là một con mèo nổi cáu còn Lục Vỹ Thần lại là một con sư tử nổi giận.
- Tôi để em đi không phải vì muốn em chết. Tôi để em đi vì tôi đánh giá cao năng lực của em. Làm nhiệm vụ cho tốt, lấy được kho vũ khí đó cho tôi, tôi sẽ cho em sự tự do mà em mong muốn.
Chưa bao giờ Hà Tiết Âu nhìn thấy Lục Vỹ Thần ân cần với cô như lúc này, cmar giác rất chân thật. Hắn nói chầm chậm, thâm tình. Vệ sĩ của hắn cũng từ từ mang ra các trang bị cao cấp, tất cả đều là thiết bị và vũ khí công nghệ cao. Hà Tiết Âu nhìn đến sáng cả mắt, nằm mơ cũng chưa từng thấy những thứ ấn tượng như thế này.
- Tôi cho em trang bị tốt nhất, em cũng phải thể hiện cho tốt nhất. Đừng để bị thương.
Hà Tiết Âu bị cuốn vào giấc mộng màu hồng của thiếu nữ. Lục Vỹ Thần thật tốt,thật đặc biệt. Không để bản thân đóng vai anh hùng cứu mỹ nhân nhàm chán, tài trợ cho mỹ nhân một kho thiết bị khủng để tự bảo vệ bản thân. Người con gái mạnh mẽ đến đâu cũng có lúc chết chìm vì cảm động. Lục Vỹ Thần bảo vệ, cô cảm động 1. Lục Vỹ Thần lo lắng, cô cảm động 10. Cuối cùng, cảm động nhiều thành rung động ít, Hà Tiết Âu đã chừa một khoảng trống nhỏ trong trái tim dành cho người đàn ông này.