Lục Vỹ Thần thời gian này bận rộn không ít. Vài ngày mới về nhà một lần, dù có về nhà cũng không gặp gỡ Hà Tiết Âu. Cuộc sống giống với người đàn ông độc thân cuồng công việc biết bao.
Hà Tiết Âu ở yên trong nhà, ngoan ngoãn dưỡng thương, bồi bổ, trong tâm nung nấu ý chí mãnh liệt về một ngày được đường đường chính chính rời khỏi nơi này. Không nhìn thấy Lục Vỹ Thần thật tốt, thoải mái vô cùng, chả có gì chướng mắt. Nhưng lại có chút buồn chán, lâu rồi không cãi nhau cùng ai.
Nghe Diệp Vân nói, dạo gần đây Lục Vỹ Thần rất hay xuất hiện ở Học viện An ninh. Cũng không lạ lắm, hắn vừa là chủ vừa là đối tác của học viện, mọi trang bị và vũ khí công nghệ cao đều là hắn cung cấp, hắn xuất hiện thì có gì sai.
Học viện An Ninh,
Một cuộc họp cấp cao bí mật đang được diễn ra. Các thành viên ban an ninh cấp cao, thành viên cấp cao của cục cảnh sát, giáo quan và đại diện của tập đoàn vũ khí công nghệ cao đều có mặt. Lục Vỹ Thần chủ trì cuộc họp.
- Trong 5 ngày nữa sẽ có một cuộc giao dịc vũ khí với số lượng vô cùng lớn. Bao gồm cả vũ khí cá nhân, vũ khí thô sơ và các loại vũ khí có sức công phá lớn. Quan trọng nhất là công nghệ xâm nhập và điều khiển kho vũ khí công nghệ cao của Thành phố S. Tôi muốn nhấn mạnh hơn nữa, đây là một nhiệm vụ hết sức quan trọng và bắt buộc phải thành công.
Tất cả đều im lặng, đăm đăm nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Lục Vỹ Thần. Ai cũng hiểu rõ, nếu không phải là Lục Vỹ Thần, sẽ không ai có khả năng ngăn được bi kịch này. Thế giới ngầm đang ngày càng phát triển và sự đe dọa ngày càng hiện hữu. Cuộc giao dịch vũ khí này có thể là chất xúc tác để thế lực ngầm lật đổ trật tự của Thành phố S. Nếu kho vũ khí bị chúng đoạt được, nó sẽ không chỉ là tài sản của tập đoàn Lục Thị bị mất, mà cái mạng của từng người dân sống ở Thành phố S cũng sẽ mất. Đây không còn là hành vi buôn lậu vi phạm pháp luật, nó là cả một bước đệm lớn của một cuộc đảo chính chính trị.
- Tôi muốn cục cảnh sát hết sức lưu ý về độ quan trọng của sự việc này. Dùng người giỏi nhất, số lượng không được dưới 100 người. Ngoài ra tôi muốn các giáo quan ở đây đề xuất cho tôi 20 người có nghiệp vụ tốt nhất, không kể nam nữ, trước buổi trưa hôm nay gửi danh sách tới văn phòng của tôi. Vũ khí và trang bị tôi sẽ tự có sắp xếp. Tan họp!
Lục Vỹ Thần bước ra ngoài, người trong phòng vẫn đứng nghiêm chào. Đợi đến khi hắn đi khuất mới giải tán.
Lục Vỹ thần không những khiến người ta sợ mà còn khiến người ta nể. Còn chưa tới 30 tuổi đã là một nhà kinh doanh lớn với tài sản kết xù, còn có tài năng lãnh đạo quân sự. Nếu đây không phải xã hội dân chủ thì Lục Vỹ Thần chắc đã là một quân vương kiệt xuất.
Ngã lưng ra ghế tựa, hai tay xoay xoay thái dương đau nhức. Lục Vỹ Thần đã làm việc hơi quá sức rồi, cơ thể không thoải mái chút nào.
Reng, reng, reng…
Điện thoại vừa mới dứt hồi chuông đầu tiên, Lục Vỹ Thần đã nhanh chóng bắt máy, là bác sĩ riêng của Hà Tiết Âu gọi tới.
- Lục Tổng, hôm nay tôi đã kiểm tra và tháo thạch cao cho Lục phu nhân rồi. Tình hình rất tốt, hồi phục nhanh hơn bình thường. Nhưng Lục Tổng không cần lo, vết thương của phu nhân đã hoàn toàn lành rồi.
Chết tiệc, lão bác sĩ này không gọi tới thì chắc hắn cũng quên đi mất. Lâu như vậy giờ mới nhớ ra ở nhà có nuôi một con cáo nhỏ, dạo này không cho ăn mật ngọt.
- Sức khỏe của vợ tôi thì thế nào?
- Ừm… cái này… Lục Tổng chắc phải thứ lỗi cho lão già tôi nhiều chuyện. Phu nhân chắc chỉ có tâm bệnh.
- Tâm bệnh?
- Tâm trạng cô ấy không tốt lắm. Bệnh này tôi không chữa được.
- Được rồi, ông về đi!
Lục Vỹ Thần tắt điện thoại, thật muốn nhìn thấy cái tâm trạng không tốt đó của Hà Tiết Âu. Hắn biết thừa nguyên do, con cáo nhỏ này của hắn không thích nằm hang, chỉ thích đi săn mồi.
- Giáo quan Lâm đã gửi danh sách đội đặc nhiệm đến rồi!
Tần Tử Kỳ đẩy cửa đi vào, có chút gấp gáp.
Lục Vỹ Thần nhìn tờ danh sách từ trên xuống dưới một lượt. Đều là nam, chỉ duy nhất một nữ. Ể, cái tên này…
- Hà Tiết Âu? .
Truyện đề cử: Ngoài Vùng Kiểm Soát
Lục Vỹ Thần cau mày nhìn cái tên thứ 10 trong danh sách. Ai mà ngờ được vợ của hắn cũng lọt vào danh sách này. Ba giây sau cơ mặt của hắn giãn ra, trên môi còn có nụ cười tự hào. Con cáo nhà hắn cũng có chút bản lĩnh, nữ nhi duy nhất lọt vào bảng thì không tồi chút nào. Chà, thân thủ tốt như thế bảo sao không khiến gương mặt này của hắn bị thương. Nhớ tới cái đá tối hôm đó, hắn lại nhăn mặt, có chút đau.
- Lục phu nhân có bản lĩnh thế này mà bị cậu đánh gãy tay? Ây…
- Câm miệng. Qua bàn đóng dấu đi. Nói với bọn họ là tôi đã duyệt.
- Hả? Hà Tiết Âu là vợ cậu mà, chẳng lẽ cậu muốn Lục phu nhân thứ chín này chết ngoài chiến trường sao? Thật không ngờ, con người cậu thật tàn độc, không chỉ tàn độc mà còn sáng tạo. Mỗi phu nhân chết một kiểu khác nhau. Hự, trái tim tôi đau quá.
- Sao, Tần thiếu gia xót thương vợ tôi à?
- Tôi đâu có dám tư tình với người của Lục Tổng đây, tôi vẫn còn muốn sống.
- Vậy thì tốt!
- Nhưng mà thật sự để Hà Tiết Âu đi sao?
- Để cô ấy đi, có tôi ở đây cô ta làm sao mà chết được.