Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Trời Ơi! Ông Xã Tôi Là Công Tử Bột?

(*) Phong sát: Được hiểu là "dùng lệnh cấm hoặc phong tỏa để ngăn một người tiếp tục xuất hiện trong một lĩnh vực nhất định".

"Cậu chủ, đã điều tra ra người phía sau sai khiến người phụ nữ có thai kia đến hãm hại anh là ngôi sao lớn Lạc Thi Dung mà ngày đó chúng ta đã gặp ở cửa hàng." Lúc Trần Húc có được tài liệu, quả thật không thể tin bản thân đã nhìn thấy cái gì, không ngờ bây giờ còn có người giống như Lạc Thi Dung.

Chẳng lẽ đây chính là có tiền thì buông thả như trong truyền thuyết sao?

Chỉ bởi vì ngày đó cậu chủ không thèm để ý đến cô ta nên cô ta ghi hận trong lòng mới làm ra mấy chuyện thiếu đạo đức thế này? Người xấu xa như thế thì có tư cách gì để xuất hiện trước mặt công chúng chứ?

Lãnh Tử Sâm nghe thấy Trần Húc nói thế thì đôi mắt đào hoa xinh đẹp hơi nheo lại: "Lạc Thi Dung? Ngôi sao nữ? Được rồi, lệnh cho mọi người phong sát Lạc Thi Dung này, sau này hễ mà để tôi nhìn thấy cô ta còn xuất hiện trước mặt công chúng, tôi sẽ hỏi tội cậu."

"Vâng, cậu chủ, tôi đi làm ngay." Dưới trướng tập đoàn Thiên Thần cũng có công ty giải trí, tuy Lạc Thi Dung không phải nghệ sĩ dưới trướng của công ty giải trí Thiên Thần, nhưng Lãnh Tử Sâm là ông lớn mà, muốn phong sát một ngôi sao nữ thì cũng là chuyện đơn giản thôi.



Vì thế, sau ngày Lạc Thi Dung gặp Lãnh Tử Sâm, điện thoại của cô ta vang lên không ngừng, rất nhiều hợp đồng quảng cáo, nhà sản xuất phim truyền hình đều gọi điện thoại đến hủy hợp đồng với cô ta, một tương lai rất tốt đột nhiên lại bị phá hủy.

Cô ta vô cùng bối rối, người đại diện mới hỏi cô ta: "Thi Dung, gần đây có phải là em làm mích lòng với ai rồi phải không? Chuyện này thật sự rất kỳ là, đang yên đang lành sao đột nhiên lại bị phong sát thế này chứ? Bây giờ, ngay cả cấp trên của công ty cũng không dám giúp em nữa, họ cho em ở nhà nghỉ ngơi chính là bởi vì không muốn trả tiền bồi thường khi vi phạm hợp đồng thôi."

Lạc Thi Dung nghe người đại diện nói như thế thì trong lòng cũng lo lắng, vô cùng cẩn thận nói: "Gần đây em không làm mích lòng với ai cả, nếu mà đụng chạm bằng lời nói thì cùng lắm chỉ là cái tên ăn chơi Lãnh Tử Sâm kia mà thôi."

"Lãnh Tử Sâm? Cậu chủ của tập đoàn Thiên Thần sao? Em chắc chắn chứ?" Người đại diện nhìn Lạc Thi Dung, vẻ mặt không tin được, anh ta vô cùng nghi ngờ không biết Lạc Thi Dung có mất trí không, đụng chạm ai không đụng thế mà cô ta lại dám đi trêu chọc vị kia?

Mặc dù người kia cũng chẳng được xem là nhân vật to lớn gì trong chốn kinh doanh, nhưng người ta có ba mẹ tai to mặt lớn, cậu chủ của tập đoàn Thiên Thần là người mà để người bình thường trêu chọc sao? Một ngôi sao nho nhỏ như cô ta, không gia thế không bối cảnh lại còn dám đi trêu chọc vào người như thế hả?

Lạc Thu Hàm cẩn thận gật đầu: "Em… Thật ra em cũng không làm gì hết, chỉ là đùa ác một chút thôi."

Thực tế không chỉ đơn giản là một trò đùa, lúc cô ta sai người phụ nữ có thai kia đến lừa Lãnh Tử Sâm mục đích chính là muốn chia rẽ anh với Mộ Thi Hàm, khi cô ta gặp Lãnh Tử Sâm ở cửa hàng thì không được chào đón, sau đó lại đến nhà hàng.

Thấy thái độ của Lãnh Tử Sâm đối với Mộ Thi Hàm thì cô ta càng cảm thấy ghen tị nhiều hơn, cô ta nghĩ chỉ cần mình chia rẽ Lãnh Tử Sâm và Mộ Thi Hàm thì bản thân sẽ có cơ hội, ai mà ngờ lúc đó não nóng lên nên kéo tai họa đến đầy đầu thế này.

"Thi Dung ơi Thi Dung, em nói xem anh nên làm cái gì mới tốt đây? Bình thường em khôn khéo lắm mà, sao lại hồ đồ như thế chứ? Em đụng ai không đụng lại đi đụng chạm Lãnh Tử Sâm." Người đại diện hít sâu một hơi nhỏ giọng nói: "Việc đã đến nước này em chỉ còn cách đến giải thích với Lãnh Tử Sâm thôi, Thi Dung, nếu em còn muốn đi trên con đường này thì nhất định phải cúi đầu trước Lãnh Tử Sâm, em đi gặp anh ta mặc kệ anh ta có làm cái gì em thì em cũng không được từ chối biết chưa? Chuyện này liên quan đến vận mệnh cả đời này của em đấy."

"Làm gì cũng không được từ chối? Anh ta nói em dập đầu nhận sai em cũng phải nghe theo sao?" Vẻ mặt Lạc Thi Dung đầy đau khổ.

Người đại diện cười khẩy: "Thi Dung, em ngốc à? Là một kẻ ăn chơi, thì kẻ ăn chơi thích cái gì nhất? Anh ta thích người đẹp nhất, không phải em là một người đẹp sao? Chỉ cần em đến lấy lòng anh ta thì sợ gì chuyện không thành chứ?"

Lạc Thi Dung cũng xem như hiểu ý, người đại diện muốn cô ta dùng sắc đẹp để cầu xin Lãnh Tử Sâm tha thứ.

Nghĩ đến trạng thái thảm hại hai ngày nay, Lạc Thi Dung cũng không còn cách nào khác, cô ta cắn chặt răng thấp giọng nói: "Được, em biết phải làm gì rồi."



Sau khi Lãnh Tử Sâm cho người phong sát Lạc Thi Dung thì đã vứt người này ra sau đầu rồi, thế cho nên khi Lạc Thi Dung xuất hiện trước mặt anh một lần nữa, anh xém chút nữa là không nhớ người này là ai, cuối cùng vẫn là do Trần Húc nhỏ giọng nhắc nhở anh: "Cậu chủ, đây chính là Lạc Thi Dung mà đã đụng phải ở cửa hàng mấy ngày hôm trước đấy ạ."

Lãnh Tử Sâm nghe thấy thế, chân mày nhíu chặt lại: "Sao ai cũng có thể xuất hiện trước mặt tôi thế này? Lễ tân làm ăn thế nào vậy?"

Mấy ngày nay ngày nào Lãnh Tử Sâm cũng đến công ty giải quyết công việc, chăm chỉ đến mức khiến Trác Việt phải nghi ngờ Lãnh Tử Sâm bị người khác tráo đổi.

"Tôi sẽ đuổi cô ta đi ngay." Trần Húc nhìn thấy Lãnh Tử Sâm tức giận, vội vàng đi đến chỗ Lạc Thi Dung.

Lạc Thi Dung nghe thấy cuộc nói chuyện của Lãnh Tử Sâm và Trần Húc thì vội vàng chạy đến trước mặt Lãnh Tử Sâm, đáng thương nói: "Anh Tử Sâm, em xin lỗi, em đến là muốn giải thích với anh, em biết sai rồi, cũng cầu mong anh Tử Sâm rộng lượng tha thứ cho em một lần, chỉ cần anh tha thứ cho em, anh muốn em làm gì em đều làm theo lời anh."

Lãnh Tử Sâm nhướng mày: "Làm gì cũng được?"

Lạc Thi Dung nghe thấy Lãnh Tử Sâm hỏi như thế tưởng mình có hy vọng, cô ta vội vàng gật đầu: "Đúng đúng, chỉ cần anh Tử Sâm tha thứ cho em, cho dù anh nói em làm cái gì, em cũng đều cãi lại."

Lãnh Tử Sâm gật đầu: "Được rồi."

"Anh Tử Sâm, anh nói đi, anh muốn em làm gì cho anh?" Lạc Thi Dung nói xong, còn nháy mắt một cái với Lãnh Tử Sâm.

Lãnh Tử Sam khinh bỉ nhìn cô ta, hỏi: "Mắt của cô bị sao thế? Hỏng à?"

"Không phải, em không phải, em…" Nếu có thể, Lạc Thi Dao thật sự muốn bắt cái tên ăn chơi này lại đánh anh một chút, ai mà ngờ cái tên ăn chơi này, thế mà lại là một tên đầu đất không hiểu lãng mạn?

Cô ta thật sự không hiểu được một tên đầu đất như anh sao lại có một đám phụ nữ suốt ngày quay quanh anh như thế.

"Được rồi, ông đây cũng chẳng quan tâm mắt cô có vấn đề gì, ông đây nhìn cô lại thấy cay mắt, cô mau cút đi ngay đi." Lãnh Tử Sâm nhìn thấy dáng vẻ giả vờ đáng thương của cô ta chỉ cảm thấy vô cùng chán ghét.

Ừm, chỉ có vợ anh là đáng yêu nhất, vợ của anh chưa bao giờ giả vờ giả vịt như mấy người phụ nữ này cả.

"Anh Tử Sâm, anh vừa nói sẽ tha thứ cho em mà, anh còn chưa nói muốn em làm gì cho anh nữa." Lúc này, Lạc Thi Dung không dám nháy mắt nữa, chỉ đành phải trở lại vẻ mặt bình thường, thành khẩn mà hỏi anh.

Lãnh Tử Sâm nghĩ một chút, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Ừm, thật ra cũng chẳng cần cô phải làm gì cả, chỉ cần cô rời khỏi giới giải trí này, tôi sẽ coi như chuyện kia chưa từng xảy ra."
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!