Sau khi người nhà họ Lãnh ăn cơm xong, ai về phòng người nấy, Mộ Thi Hàm đã là vợ hợp pháp của Lãnh Tử Sâm nên tất nhiên phải dọn đến phòng anh ngủ. Khi Mộ Thi Hàm mở cửa phòng Lãnh Tử Sâm, nhìn thấy bộ chăn đệm màu đỏ tươi, ánh mắt cô dịu đi.
Tuy cô với Lãnh Tử Sâm chỉ mới đăng ký kết hôn, nhưng tất cả những gì người nhà họ Lãnh làm hôm nay đều khiến cô thấy rất ấm áp. Nghĩ đến bản thân đã trở thành người có gia đình, bỗng trong lòng Mộ Thi Hàm như được lấp đầy.
Lãnh Tử Sâm thấy Mộ Thi Hàm đứng ngẩn người ở cửa, quay đầu nhìn về phía cô: "Sao vậy? Căng thẳng à? Thật ra chúng ta có thể hoãn lại mà."
Mộ Thi Hàm lắc đầu: "Em không sao, chỉ là em thấy cảm động thôi."
"Cô ngốc này, để em vội vàng đăng ký kết hôn với anh đã là khiến em chịu ấm ức rồi, em còn cảm động gì thế."
"Em không thấy ấm ức." Mộ Thi Hàm đẩy Lãnh Tử Sâm vào phòng, sau đó tiện tay đóng cửa lại.
"Cô bé, hôm nay anh rất vui."
"Em cũng thế."
Hai người nhìn nhau cười.
"Em đi tắm trước đi."
"Không, anh đi tắm trước đi." Mộ Thi Hàm nói, cô quay người vào phòng tắm xả nước cho anh.
Sau khi bồn tắm đã xả đầy nước, Mộ Thi Hàm mới đi ra đẩy Lãnh Tử Sâm vào phòng tắm, cô đỡ anh dậy.
Anh nhìn chân mình, trong lòng yên lặng thở dài, xem ra đêm nay không hợp để động phòng rồi. Tuy phương diện kia không ảnh hưởng gì, nhưng anh không hy vọng đêm tân hôn của anh với cô lại làm trong tình huống anh đang không tiện.
Trọng lượng của Lãnh Tử Sâm đè lên trên bờ vai mảnh khảnh của cô, do dùng quá nhiều sức nên trán cô đổ một lớp mồ hôi mỏng, Lãnh Tử Sâm thấy bộ dạng này của cô mà đau lòng: "Hay là để Trần Húc đến giúp đi."
"Không cần đâu." Mộ Thi Hàm trả lời rất kiên quyết.
"Ngày mai anh bảo người làm nạng cho anh."
"Bác sĩ bảo hiện tại chân anh không nên dùng sức, qua một thời gian nữa rồi tính." Mộ Thi Hàm đỡ anh đến bên cạnh bồn tắm, để anh ngồi xuống ghế.
"Được rồi, anh nghe em."
Mộ Thi Hàm nhìn quần anh: "Có cần em giúp không?"
"Không cần, em ra ngoài trước đi, lát nữa có cần gì thì anh gọi em."
"Được."
Sau khi Mộ Thi Hàm rời khỏi đây, Lãnh Tử Sâm âm thầm thở phào nhẹ nhõm, hầy, những ngày cưới vợ mà mình lại hoạt động không tiện, thật là khó chịu.
Ban đêm, Mộ Thi Hàm nằm trên cùng một giường với Lãnh Tử Sâm, cô nhớ đến nghĩ đến nghĩa vụ vợ chồng hồi sáng Lãnh Tử Sâm nói, trong lòng cô đã chuẩn bị xong nhưng anh lại nằm trên giường hết sức ngoan ngoãn, không hề có ý định làm "chuyện xấu".
Cô không khỏi xoay người nhìn anh, thấp giọng hỏi: "Anh muốn em chủ động sao?"
Lãnh Tử Sâm nghe thấy câu này mà kinh ngạc đến sặc nước bọt, anh ho khan một lúc mới dừng lại được, nhìn cô dùng vẻ mặt tò mò nhìn mình thì không khỏi đỡ trán: "Cô bé, sao em lại đáng yêu vậy chứ?"
Vẻ mặt Mộ Thi Hàm nhìn về phía anh đầy khó hiểu.
"Cô bé, em nghe anh nói này, thật ra anh rất muốn, muốn đến sắp điên rồi, nhưng anh muốn nhịn." Lãnh Tử Sâm nhìn cô, dùng vẻ mặt nghiêm túc nói.
"Vì sao?"
"Anh hy vọng lần đầu tiên của chúng ta sẽ trong tình huống tay chân anh lành lặn, chứ không phải để vợ là em phải chủ động. Vậy nên, dù có nhịn khó chịu cỡ nào thì anh cũng sẽ chờ."
Mộ Thi Hàm thở dài: "Thật ra anh không cần băn khoăn nhiều vậy đâu, em không để ý mà."
Lãnh Tử Sâm lườm cô: "Không được nói không để ý, em nghe này, từ nay về sau em phải để ý bản thân hơn bất cứ ai, đã biết chưa?"
Mộ Tuyết thở phào nhẹ nhõm: "Được rồi, thật ra em hơi căng thẳng, nếu anh đã nói thế thì em yên tâm ngủ rồi, ngủ đi."
Lãnh Tử Sâm: ...
Hôm sau, Mộ Thi Hàm đẩy Lãnh Tử Sâm từ trên tầng xuống, ánh mắt Diêu Mộng Phạn lướt qua người hai người, nhìn thấy sắc mặt Mộ Thi Hàm bình thường, trong lòng bà biết rõ chân con trai chưa khỏi nên phương diện kia sẽ có trở ngại.
"Con chào ba mẹ." Mộ Thi Hàm chào Lãnh Trọng Quân và Diêu Mộng Phạn.
"Thi Hàm, tôi hôm qua con ngủ có ngon không?"
Mộ Thi Hàm: "Vâng, khá tốt ạ."
Tối hôm qua cô ngủ ngon thật, suốt đêm không mộng mị. Sáng sớm cô đã tỉnh lại trong lòng Lãnh Tử Sâm, khi cô mở mắt một cánh tay anh còn đặt trên eo cô, lúc ấy mặt cô đỏ bừng.
Không biết sao lại thế, hình như sau khi sống lại tật xấu không cho phép người khác động chạm đã hết, nhưng tật xấu này còn cố tình chọn người. Hiển nhiên, tật xấu đó có liên quan đến trái tim cô, trong lòng cô thích ai thì cô có thể chịu được người đó đến gần, ví dụ như Lãnh Tử Sâm, ví dụ như Diêu Mộng Phạn.
Diêu Mộng Phạn lại cười nói: "Ngủ ngon là tốt rồi, mẹ còn sợ con bị người khác chiếm nửa giường sẽ không quen cơ."
"Không đâu ạ." Mộ Thi Hàm vẫn trả lời lời ít mà ý nhiều như trước.
"Thi Hàm, chúng ta sắp phải đến thủ đô rồi, con có thể dành ra mấy ngày rảnh được không? Nếu con đã kết hôn với Tử Sâm rồi thì cũng nên về đấy gặp họ hàng với ba mẹ."
Vì để tránh người nhà họ Lãnh để ý đến hôn nhân của Lãnh Tử Sâm, Diêu Mộng Phạn cũng phải phí bao công sức, đầu tiên là để hai người đăng ký kết hôn, sau đấy là dắt Mộ Thi Hàm về ra mắt, bóp chết ý định của bọn họ.
Mộ Thi Hàm gật đầu: "Vâng ạ, con sắp xếp ngay đây."
Người nhà họ Lãnh lái xe về từ thành phố A, Trần Húc và Trần Đức mỗi người lái một xe, hai đôi vợ chồng ngồi trên hai chiếc xe.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!