Mộ Thi Hàm cố nuốt nước mắt vào trong, nhắm mắt lại, mặc cho Lãnh Tử Sâm lăn đi lăn lại trứng gà trên mặt mình.
Mặc dù Lãnh Tử Sâm đã cố gắng giữ bình tĩnh nhưng chỉ có anh mới biết mình đang phẫn nộ nhường nào. Thật ra, điều anh muốn làm nhất là băm vằm Bạch Thiết Phi ra làm trăm mảnh, nhưng tiếc rằng anh không thể.
Đương nhiên, từ trước đến nay cái chết chưa bao giờ là kết cục xấu nhất cho kẻ thù. Khiến gã nếm trải hết những đau khổ trên trần gian mới là hình phạt thích đáng nhất, thế mới hả giận, không phải sao?
Bầu không khí yên tĩnh đến mức họ tưởng chừng có thể nghe thấy tiếng hít thở của nhau. Mộ Thi Hàm nhìn đôi môi mím chặt của Lãnh Tử Sâm, dáng vẻ anh lúc này khác hẳn với những lúc cà lơ phất phơ thường ngày, bỗng chốc y chang biến thành một người khác vậy, làm Mộ Thi Hàm không quen lắm. Cô chợt ngẩng đầu nhìn anh, nói khẽ: "Anh sai người thiến Bạch Thiết Phi thì liệu phía nhà họ Bạch có..."
"Đừng lo, có anh ở đây rồi." Lãnh Tử Sâm đặt quả trứng xuống, trìu mến đáp lời.
Mộ Thi Hàm gật đầu, cũng không hỏi nhiều nữa. Dù sao chăng nữa, nếu có chuyện gì xảy ra với Lãnh Tử Sâm thì cô ra mặt thú tội thôi. Cô quyết sẽ không khiến anh bị liên lụy. Thằng bại hoại như Bạch Thiết Phi có chết thì cô cũng không bao giờ tha thứ.
"Về nghỉ ngơi thôi."
Mộ Thi Hàm gật đầu rồi đẩy Lãnh Tử Sâm về phòng. Cô đang định đẩy anh vào phòng tắm thì Lãnh Tử Sâm cản lại: "Em đi nghỉ trước đi, anh làm một mình được mà."
"Thật không đó?" Mộ Thi Hàm nhìn chân anh.
Cô được anh ôm trong lòng suốt lúc ở nhà hàng, không biết có đè lên chân anh không.
"Được mà, em về phòng ngủ đi."
"Ừm, chúc anh ngủ ngon."
"Ngủ ngon."
Chờ đến khi Mộ Thi Hàm về phòng, Lãnh Tử Sâm gọi Trần Húc đến: "Đến phòng đọc sách."
"Rõ, thưa cậu."
"Sai người thu thập tất cả những việc xấu xa mà bọn Bạch Thiết Phi đã làm, tìm ra nạn nhân rồi bảo họ tố cáo Bạch Thiết Phi."
"Gần đây nhà họ Bạch đang chuẩn bị cho một dự án lớn, đánh tiếng với ngân hàng không được cho nhà họ Bạch vay vốn."
"Vạch trần những tội ác mà Bạch Thiết Phi đã làm những năm qua cho công chúng biết, khi nào giá cổ phiếu Bạch Thị giảm thì cho người mua lại."
"Ép chuyện cô ấy bị Bạch Thiết Phi giở trò tối nay xuống, không được để nó bị lộ..."
Lãnh Tử Sâm đưa ra hết mệnh lệnh này đến mệnh lệnh khác, biểu cảm buốt giá như đầm nước lạnh ngàn năm.
"Vâng, tôi sẽ đi xử lý ngay, để tôi bảo Trần Đức qua chăm sóc cậu." Dứt lời, Trần Húc đi thực hiện nhiệm vụ của mình.
"Không cần đâu, cứ làm việc của các anh đi."
"Rõ."
Sau khi sai Trần Húc đi, Lãnh Tử Sâm tự đẩy xe lăn ra khỏi phòng đọc sách tới trước cửa phòng Mộ Thi Hàm. Anh chẳng nói chẳng rằng, chỉ lặng thinh ngồi trên xe lăn như thế.
Không có bất kỳ âm thanh nào truyền ra từ căn phòng nhưng anh vẫn yên lặng ngồi ở đó, không quấy rầy, lặng lẽ bầu bạn với cô.
Cả một ngày vất vả làm tổng giám đốc Mộ rã rời, cộng thêm việc bị kinh sợ nên cô hoàn toàn kiệt sức, ban đầu vốn chẳng buồn ngủ nhưng cuối cùng vẫn thiếp đi mất.
Có điều, cô đã gặp ác mộng. Lãnh Tử Sâm ngồi trước cửa phòng cô đến nửa đêm thì nghe thấp thoáng tiếng hét bàng hoàng vọng ra từ trong căn phòng, anh vội vàng mở cửa đi vào.
Trên giường, Mộ Thi Hàm đang chìm trong cơn ác mộng, nước mắt cô tuôn trào, mồ hôi ướt đẫm trán, môi mấp máy nhưng không nghe được cô đang nói gì.
Lãnh Tử Sâm giơ tay sờ trán cô thì phát hiện cô đang sốt cao.
Anh giật mình, vội vàng gọi bác sĩ gia đình tới.
Mộ Thi Hàm chìm trong ác mộng ghê rợn, cơn sốt làm cô mê man, không biết rằng bác sĩ gia đình cuống cuồng đến châm cứu cho cô. Lãnh Tử Sâm ngồi cạnh tận tụy trông nom vì sợ cô sẽ sốt cao lần nữa, chốc chốc lại sờ trán cô.
Cả một đêm thức trắng, đến khi trời sắp sáng thì cô mới hạ sốt được phần nào. Thấy cô cuối cùng cũng ngủ yên, Lãnh Tử Sâm cũng nhắm mắt ngủ.
Lúc tỉnh lại, Mộ Thi Hàm cảm thấy người mệt rã rời, mở mắt ra thì thấy Lãnh Tử Sâm đang ngồi trên xe lăn, nghiêng đầu sang một bên mà ngủ bên giường mình.
Làn da anh trắng nhợt nhạt, vì ngước đầu lên nên thấy quầng thâm mắt rất rõ.
Mộ Thi Hàm ngẩn ngơ nhìn anh, không biết đã có chuyện gì xảy ra vào đêm qua nhưng cô không định đánh thức Lãnh Tử Sâm vì thấy anh ngủ rất say. Thậm chí cô còn không dám động đậy nữa là, mình mẩy chẳng có tí sức lực nào cả. Cô đành nằm mềm oặt ra đó, cũng không quan tâm bây giờ đã là mấy giờ.
Lãnh Tử Sâm vừa mở mắt ra đã vô thức vươn tay sờ trán Mộ Thi Hàm, song, anh chưa chạm vào trán cô thì đã thấy cô tỉnh rồi.
"Em tỉnh rồi sao?" Giọng anh hơi khàn, nghe vừa lười nhác vừa quyến rũ.
Mộ Thi Hàm gật đầu: "Ừm. Sao anh lại qua đây?"
"Đêm qua em sốt cao, bác sĩ đã tới châm cứu cho em rồi." Lãnh Tử Sâm đưa tay sờ trán cô, chắc chắn cô đã hạ sốt mới thở phào nhẹ nhõm.
"Sốt cao ư?" Mộ Thi Hàm sửng sốt, cô thì chỉ biết mình gặp ác mộng suốt thôi.
"Phải. Em nghỉ ngơi cho khỏe đi, hôm nay đừng đi làm."
"Nhưng..."
"Không nhưng nhị gì hết, nhân viên bị ốm cũng phải xin nghỉ huống gì là em là sếp người ta. Không có gì quan trọng hơn sức khỏe hết, biết chưa?"
Mộ Thi Hàm nghe anh nói vậy thì cũng không cố chấp nữa, lấy điện thoại gọi cho Lương Vũ Tùng để anh ta hủy lịch trình hôm nay.
"Em không sao đâu, anh đi nghỉ trước đi." Dứt lời, Mộ Thi Hàm toan xuống giường đẩy anh đi.
Nhưng Lãnh Tử Sâm đã cản cô lại: "Nằm yên, em còn yếu lắm, phải nằm nghỉ ngơi."
"Cũng không đến nỗi..."
"Nghe lời..."
Mộ Thi Hàm khựng lại, ngoan ngoãn nằm về chỗ cũ. Cảm giác được ai đó quan tâm, che chở tuyệt vời biết bao. Bởi cô biết rằng sự săn sóc, che chở mà Lãnh Tử Sâm dành cho mình là thật lòng, nào giống ai đó, làm gì cũng có mục đích riêng.
...
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!