" Buông tôi ra! "
" Mấy tên điên các người đừng động vào người tôi. "
Ninh Anh bị trói chặt tay chân lại ném vào căn phòng lạnh lẽo dưới đất. Đây cũng chính là nơi mà Sở Gia dùng tư hình với những kẻ không nghe lời.
Những kẻ vào đây thì nhiều, nhưng ra ngoài được thì lại chưa từng có một ai.
Cô ta cũng từng được nghe qua sự đáng sợ của nơi này rồi . Nhưng chắc cũng chưa từng dám nghĩ sẽ có một ngày bản thân bị nhốt vào đây.
Bị chính người cô ta luôn yêu hành hạ cho đến sống không bằng chết.
" Khiến cô ta không thể chạy được cho tôi! "
Sở Tuân đưa mắt lạnh nhạt nhìn về phía người phụ nữ đê tiện trước mặt. Trong mắt hắn cô ta chẳng bằng một hạt bụi.
Hắn ôm chặt lấy Hà Hân trong vòng tay. Biết được cô vì bị người khác tính kế mới hoá điên hoá dại.
Liền muốn truất giận thay cho cô. Trên người Hà Hân đã không còn bị những sợi dây xích dày đặt vây hãm nữa.
" Tuân, là anh sao? "
Ninh Anh bị che chắn tầm mắt bởi mảnh vải đen. Vừa nghe thấy thanh âm vô cùng quen thuộc cô ta liền thở phào nhẹ nhõm.
Cứ ngỡ rằng hắn đến đây là để cứu cô ta.
Nhưng khi mảnh vải trên mắt cô ta được tháo xuống. Xung quanh đều là người của Sở Gia, cùng căn phòng với bốn bức tường đều là những dụng cụ tra khảo vô cùng tàn nhẫn .
Sắc mặt Ninh Anh đột nhiên trở nên sợ hãi.
" Rõ thưa Thiếu Gia! "
Những kẻ với thân hình cao lớn vạn vỡ kia không nói gì nhiều. Liền dứt khoát dùng những cây gậy gỗ đập gãy xương chân của cô ta .
Một phát không đủ liền đánh phát thứ hai.
Chưa đầy 10 phút Ninh Anh đã trở nên thảm hại đến đáng thương. Không còn ra bộ dạng con người.
Tiếng nấc thê lương phát ra từ căn phòng lạnh lẽo phía cuối góc tường.
Máu ứa động lại trên chân, vết thương tuy không chảy máu nhiều. Nhưng lại đau đến muốn ngất đi.
Cô ta mệt mỏi rũ mí mắt. Nhưng chưa đầy vài phút liền bị gáo nước lạnh tạt cho tỉnh.
" Đau... "
" Đau quá... "
" Tuân, cứu em... Mau, gọi bác sĩ... "
Ninh Anh nỉ noi níu lấy ống quần của Sở Tuân. Nhưng lại bị hắn nhẫn tâm đạp một phát vào người.
Vết thương trên chân của cô ta ngày càng trở nặng. Gáo nước lạnh kia còn được tẩm vào rất nhiều muối.
Nhưng đây cũng chỉ là mở đầu mà thôi. Đánh gãy chân cũng chỉ là phương pháp để cô ta không thể chạy ra khỏi đây.
Còn về cách đối phó với người sử dụng tâm kế thì vẫn còn chưa đủ.
" Mạc Kính, cô ta ồn ào quá. "
Sở Tuân càng nhìn càng thấy Ninh Anh chướng mắt. Những lời cô ta nói ra đều không sạch sẽ. Khiến Hà Hân đang yên tĩnh ngủ say phải giật mình.
Hắn mỉm cười ấm áp nhìn cô.
Điếu thuốc trong tay Thứ Ký Mạc nhanh chong được dùng làm dụng cụ tra khảo. Anh ta cũng không phải dạng tầm thường gì.
Dùng đầu lửa đang cháy ghim chặt vào đầu lưỡi của Ninh Anh.
Ra tay đủ nhẫn tâm.
Cô ta đau đớn quằn quại dưới nền đất lạnh lẽo. Muốn cầu được sự thương hại của Sở Tuân nhưng không thành.
Thứ đó thật sự quá xa xỉ rồi. Đối với hắn mà nói nhân nhượng với kẻ khác chính là tự tay giết chết bản thân mình.
Thà rằng tự tìm con đường sống còn hơn chờ đợi sự thương hại từ hắn.
" Cầu xin anh... Đừng đối xử với em như vậy... "
Ninh Anh liều mạng bò đến dưới chân Sở Tuân. Tiếng rên rỉ của cô ta thật sự đê hèn. Đường đường là Tiểu Thư của Ninh gia vậy mà bị đối xử như vậy.
Sở Tuân ấy mà, ra tay không hề nể mặt Ninh Vãn chút nào. Dù gì cũng là con gái duy nhất của ông ta.
Cô ta khó khăn lắm mới nói dứt câu nhưng chẳng được Sở Tuân để tâm. Hắn ôm lấy Hà Hân rồi rời đi.
Mặc cho Ninh Anh có cầu xin tha thiết đến nhường nào. Tầm mắt ngày càng trở nên mơ hồ.
Nhưng chuyện cô ta không ngờ nhất chính là nhìn thấy nụ cười lạnh thấu tâm thấu tim trên khoé môi của Hà Hân .
Đây không thể là nụ cười mà một kẻ điên có thể biểu hiện trên khuôn mặt. Liệu Hà Hân có thật sự phát điên hay không?
Hay chỉ là một vở kịch.
" Tuân, cô ta...không hề bị điên... "
Giọng nói của Ninh Anh ngày càng trở nên nhỏ lại. Bóng lưng thẳng tấp lạnh lẽo của Sở Tuấn sớm đã không lưu lại.
Dù cô ta có hét đến khô cả họng cũng không ai nghe thấy. Từng căn phòng được thiết kế dưới đây đều cách âm vô cùng tốt.
" Ngu xuẩn. "
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!