Một cái tát thật mạnh rơi lên gương mặt trắng mềm ấy, sức lực mạnh đến nỗi khiến Sở Nhược ngồi bệt ra đất, Sở Nhược trừng mắt, vẻ mặt đầy hoảng sợ, tay vẫn đang che bên má sưng đỏ.
“Một đứa con hoang lai lịch không rõ, dựa vào đâu mà nói là người kế thừa của nhà này.” Cô gái vừa vung cái tát, ngẩng cao gương mặt xinh đẹp, dùng ánh mắt vừa nghênh ngang vừa kiêu ngạo nhìn Sở Nhược.
“Chị ơi, em tuyệt đối sẽ không tranh giành ngôi kế thừa của nhà này, xin chị tin em.” Nước mắt của cô từ trên mặt chảy xuống, yếu ớt bò qua đó, bám lấy chân cô ta, nhìn cô ta mà cầu xin.
Vừa nhìn thấy gương mặt đáng thương cùng cực ấy thì cô ta đã cảm thấy chướng mắt, không chút lưu tình nhấc chân đá lên người cô, khinh bỉ hừ một tiếng, “Đừng để tao nhìn thấy mày ở trường học!” Mái tóc dài đen nhánh bồng bềnh nghênh ngang rời đi, ngay lập tức biến mất ở trước mắt.
Đợi mọi người đều đi hết, Sở Nhược mới thu lại gương mặt đáng thương kia, vẻ mặt trở nên dửng dưng. Đôi mắt không nhìn thấy chút sinh khí, hệt như một con búp bê bị mất đi linh hồn.
Cô phải tiếp tục duy trì kiểu hình tượng yếu ớt này, khiến người phụ nữ kia nghĩ rằng cô là một quả hồng mềm sẽ không tranh giành với cô ta, có như thế cô mới có cơ hội sống một cuộc sống yên ổn.
“Đại tiểu thư, Sở Nghiên tiểu thư lại đánh cô sao?” Một chàng trai tuấn tú cao to vội chạy đến, nhìn thấy Sở Nhược thương tích đầy mình, không chỉ một bên má sưng đỏ, trên đầu gối cũng có vết thương vừa nãy bị đá. Anh vội vã lấy ra tuýp thuốc luôn mang bên người bôi lên cho cô, cặp chân mày trên gương mặt tuấn tú ấy hơi nhíu lại, ngập tràn vẻ lo lắng nồng đậm.
Mùi thuốc mỡ quanh quẩn nơi chóp mũi, ngửi vào không phải rất dễ chịu, khiến cô nhíu mũi lại.
“Đại tiểu thư, xin cô hãy trừng phạt tôi đi, đều là tôi không bảo vệ đại tiểu thư chu toàn!” Hòe ngồi quỳ trên đất, cúi đầu thành tâm xin lỗi.
“Không sao! Quay về đi!” Cô còn chưa kịp bước một bước, chàng trai ở phía sau đã chắn ngang eo bế cô lên.
“Anh làm gì thế!?”
“Đại tiểu thư đầu gối của cô bị thương rồi, hãy để tôi ôm cô quay về phòng!” Anh nghiêng đầu nhìn cô, mỉm cười nói.
“Hòe, mau thả tôi xuống!” Cô đẩy thân thể của anh, giãy giụa muốn leo xuống.
Nếu như bị anh ôm như thế này về phòng còn không mất mặt chết sao, trên đường còn có nhiều người đi ngang qua, chẳng phải sẽ bị bọn họ chỉ chỉ trỏ trỏ sao.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!