Ngụy Thạch giới thiệu, sau đó chỉ vào người đứng bên cạnh.
Cả người ông ta đen thui từ trên xuống dưới cứ như da bị hun đốt, hai mắt của người đàn ông này lại còn nhắm chặt.
“Người mù ư?”
Tên đàn em đi theo bên cạnh Lưu Thuận Phong vô thức lẩm bẩm một câu, sau đó bật cười thành tiếng.
Thế nhưng chỉ một giây sau hắn không còn cười nổi nữa.
Chỉ thấy đối phương chậm rãi mở hai mắt ra, gần như toàn bộ đôi mắt của ông ta đều là màu đen, không nhìn thấy lòng trắng mắt đâu cả, đúng là quá mức đáng sợ.
Mặc dù là người Đông Nam, thế nhưng đại sư Thaba này dường như có thể nghe hiểu người khác đang nói gì, ông ta dùng ánh mắt độc ác nhìn tên đàn em đi bên cạnh Lưu Thuận Phong, tiếp đó miệng bắt đầu lẩm bẩm thứ ngôn ngữ không ai nghe hiểu.
“Ngứa quá!”
Tên đàn em nhanh mồm nhất ban nãy đột nhiên kêu lên một tiếng, tiếp đó hai tay ôm lấy miệng ra sức gãi, càng gãi càng nhanh, thậm chí ngay cả da cũng bị cào rách, thế nhưng hai tay lại không thể ngừng lại.
Chỉ mới trôi qua một phút, miệng của hắn đã bị cào tới mức rách nát, máu thịt lẫn lộn.
Lưu Thuận Phong nhìn tới mức đờ đẫn.
Thế nhưng điều khiến cho hắn kinh hãi nhất là trong máu thịt của tên đàn em kia lại có một đám dòi trắng bò ra, chui từ trong phần da bị rách, bò tới bò lui trên mặt tên đó.
“Nếu như còn không biết giữ mồm thì lần sau thứ tôi muốn chính là cái mạng của cậu đấy”, đại sư Thaba phía đối diện liếc nhìn tất cả những chuyện này rồi lạnh lùng nói.
“Đây là… thuật Giáng Đầu?”
Lưu Thuận Phong chấn động không thôi, dù gì cũng đã lăn lộn mấy chục năm, không có bàng môn tà đạo gì là chưa nghe nói tới, nhưng đây mới là lần đầu tiên hắn được tận mắt chứng kiến.
“Nhanh lên, dẫn cậu ta đi bệnh viện!”
Sau đó, Lưu Thuận Phong dặn dò mấy tên đàn em còn lại, có điều trong ánh mắt đã không còn cách nào giữ bình tĩnh được nữa, rõ ràng đang có mấy phần lo âu.
Đại sư Thaba này xem ra không chỉ đơn giản là một đại sư thôi đâu!
“Sao nào, đã nghĩ xong chưa, Thuận Phong, cậu chuẩn bị chuyển nhượng lại mảnh đất này được chưa?”, đúng vào lúc Lưu Thuận Phong vẫn đang chìm trong nỗi kinh ngạc, Ngụy Thạch đột nhiên lên tiếng, trong giọng điệu mang theo mấy phần tự tin.
Trong lòng Lưu Thuận Phong đã không còn tự tin nữa.
Đối phương dẫn đến một tên đại sư Thaba đen thui, quá là ác độc, nghĩ thì cũng phải, nghe nói rất nhiều người bên Đông Nam đều có thói quen tu luyện tà thuật Giáng Đầu.
“Chuyện này…”
Lưu Thuận Phong trầm tư, lần này Ngụy Thạch đến trước mặt mình để làm ầm ĩ, nếu như mình dám nói nửa lời không đồng ý, chỉ sợ sau đó sẽ có kết cục tương tự như tên đàn em ban nãy, bị dùng thuật Giáng Đầu mà không hiểu gì cả.
Chết cũng không biết sẽ chết ra sao!
Lưu Thuận Phong không biết làm thế nào mới ổn.
“Thế này đi, đưa mấy cái hũ này cho tôi, mấy người tiếp tục đào, chắc là sẽ không xảy ra chuyện gì nữa đâu. Nếu như còn có thứ tương tự thì mang tất đến nơi tôi ở là được rồi”, vào lúc Lưu Thuận Phong do dự không quyết, Sở Hạo Vũ đứng bên cạnh xem mấy cái hũ đựng tro cốt liền nhấc mấy cái lên rồi bước lại.
Đúng rồi, cùng đến đây với mình còn có đại sư Sở nữa!
Lưu Thuận Phong suýt thì quên mất Sở Hạo Vũ, dù cho không sánh bằng đạo trưởng Tôn của núi Long Hổ, nhưng nhìn vào giọng điệu trước đây của Sở Hạo Vũ mà nói thì có lẽ cũng có chút ít bản lĩnh.
Lưu Thuận Phong nói nhỏ với Sở Hạo Vũ vài câu, thông báo cảnh tượng kinh ngạc ban nãy.
“Ôi, Ngụy Cửu gia, thật ra tôi cũng tìm một vị đại sư tới xem mảnh đất này, đại sư Sở là đệ tử mà đạo trưởng Tôn của núi Long Hổ rất tự hào”, sau khi nói qua nói lại với Sở Hạo Vũ vài câu, Lưu Thuận Phong liền giới thiệu.
Có điều, sau khi nghe hết câu này, Sở Hạo Vũ lại vô thức nhíu mày.
Đệ tử của Tôn Thị Phi?
Sở Hạo Vũ nghĩ ngợi, đoán chừng Lưu Thuận Phong cảm thấy tên tuổi của đạo trưởng Tôn doạ người, vậy nên mới bịa ra một thân phận cho anh để dễ đi đe doạ người khác, điều này khiến cho Sở Hạo Vũ hơi bất lực.
“Xem ra ông già Tôn Thị Phi đó lăn lộn bên ngoài vẫn khá là có tên tuổi”.
Sở Hạo Vũ thoải mái hơn, địa vị của núi Long Hổ ở Hoa Hạ vẫn luôn cách biệt, đương nhiên sẽ nhận được sự tôn kính của rất nhiều thế lực.
Có điều Ngụy Thạch đứng bên cạnh rõ ràng không muốn bỏ tiền ra mua, mặc dù ông ta từng nghe nói tới tên tuổi của Tôn Thị Phi, cũng vô cùng tôn trọng, thế nhưng dù đối phương có đến tận đây thì ông ta vẫn phải tranh đoạt mảnh đất này như cũ, suy cho cùng đây cũng là dự án khai thác hơn một tỷ tệ.
Dù tất cả đã thuộc về Lưu Thuận Phong thì ông ta vẫn sẽ bắt đối phương phải nôn ra!
“Thằng nhãi ranh, buông mấy thứ trên tay xuống, đó không phải thứ mà cậu có thể động vào!”
Vào lúc hai người Ngụy Thạch và Lưu Thuận Phong đều trầm mặc, trong lòng mỗi người đang có suy tính riêng thì đại sư Thaba bên cạnh lại mở miệng nói với Sở Hạo Vũ.
Sở Hạo Vũ không để ý mà chỉ điềm nhiên nhìn đối phương, ánh mắt vô cùng bình tĩnh.
“Sao nào, ông muốn lấy mấy cái hũ này sao?”