Sở Hạo Vũ đến chỗ đã hẹn với Lưu Thuận Phong, nơi này không chỉ có mấy người Lưu Thuận Phong mà hình như còn những người khác nữa.
“Đại sư Sở, là thế này…”, thấy Sở Hạo Vũ đến, Lưu Thuận Phong vội vàng giải thích.
Hai năm nay bất động sản là ngành hot nhất Liên Châu nên giá đất cũng ngày một tăng nhanh, thế nên dù Lưu Thuận Phong làm ngành hậu cần cũng muốn phân chia bát cơm này.
Nhưng có lẽ vì không làm trong nghề nên không biết tình hình nghề đó, mấy lần trước hắn muốn đầu tư vào nhưng đều thất bại, tất nhiên cũng khó tránh khỏi bị các ông lớn ở Liên Châu gây khó dễ.
Nhưng bây giờ Lưu Thuận Phong lại tìm được một nơi khá tốt.
Hơn một trăm năm trước, vào thời chiến tranh loạn lạc, Liên Châu là trung tâm của cuộc chiến, nơi nào có chiến tranh dĩ nhiên sẽ có nhiều người chết, lúc đó ở đây có một đỉnh núi hoang, mọi người đều tùy tiện vứt thi thể lên trên đỉnh núi đó.
Thế là về lâu về dài nơi này trở thành nơi chôn cất không theo quy hoạch của Liên Châu.
Tất nhiên cũng chỉ ở trong thời kỳ chiến tranh loạn lạc, sau khi giải phóng thì nơi này được quản lý chặt chẽ, không còn ai vứt thi thể lung tung lên khu vực này nữa.
Nơi Lưu Thuận Phong chọn cũng chính là nơi này.
“Đại sư Sở, vốn dĩ cũng không có vấn đề gì nhưng mấy ngày trước công nhân đào phải một vài thứ không tốt ở đây, tôi cứ cảm thấy không lành nên muốn anh đến xem xem”, Lưu Thuận Phong giải thích.
“Không lành? Dẫn tôi đi xem”.
Sau đó Lưu Thuận Phong dẫn Sở Hạo Vũ đến một bãi đất trống.
“Có hàng chục hũ tro cốt, bên trong đều là xương người chết, trông cũng không giống là thứ gần một trăm năm trở lại đây, hẳn cũng đã có lịch sử lâu rồi”, bên cạnh có chuyên gia lẩm bẩm nói.
Sở Hạo Vũ nhìn sang, chỉ thấy có mấy hàng hũ cốt được xếp ngay ngắn trên mảnh đất đang thi công.
“Vị này là… đạo trưởng Tôn à?”, chuyên gia thấy Lưu Thuận Phong bèn chủ động bước đến hỏi.
“Không mời được đạo trưởng Tôn, nhưng tôi tin đại sư Sở cũng có bản lĩnh”.
Lưu Thuận Phong đáp, nhưng trong lời nói cũng không chắc chắn lắm, dù sao hắn chỉ biết Sở Hạo Vũ rất giỏi về võ thuật nhưng lại không biết Sở Hạo Vũ có lừa gạt mình là giải quyết được mấy chuyện tâm linh này hay không.
“Đây là… tà khí?”
Mắt Sở Hạo Vũ có thể nhìn thấy làn sương màu đen mà người khác không thấy được trong không trung, trong lòng cũng đã có quyết định.
Từ những gì Lưu Thuận Phong nói hình như nơi này không chỉ dùng để làm khu chôn cất lung tung vào một trăm năm trước, mà từ xưa đến nay nơi này có thể thường xảy ra chiến loạn không dứt. Mặc dù Sở Hạo Vũ không biết gốc gác của mấy hũ tro cốt này, nhưng anh có thể cảm nhận được bên trong có gì đó liên tục lưu chuyển.
Nếu người ngoài mà chạm vào thì e là sẽ bị ảnh hưởng bởi tà khí.
“Giống linh khí nhưng linh khí là nguồn gốc tu luyện sản sinh ra trên người vật sống, còn tà khí thì chỉ có vật chết mới sản sinh ra nhưng cũng có vài người chuyên tu luyện tà khí”, Sở Hạo Vũ thầm nói.
“Thuận Phong, dạo này cậu sống tốt chứ!”
Đúng lúc này, một người đàn ông trung niên bụng phệ đi đến chào Lưu Thuận Phong.
Lưu Thuận Phong lại không đáp lời.
Bởi vì có thể nói trên mảnh đất Liên Châu này, hắn và đối phương là kẻ thù không đội trời chung.
Ngụy Thạch, Ngụy Cửu gia.
Lần trước ông ta thiếu chút nữa đã âm mưu chiếm đoạt được trang viên của nhà họ Trương, ông ta là ông trùm bất động sản lớn nhất Liên Châu, nghe nói có nhà họ Thẩm chống lưng, có thể nói là người xưng bá ở Liên Châu.
“Cậu nhìn đi, vừa đào được có mấy mét không ngờ lại xảy ra chuyện này, hay là cậu chuyển nhượng mảnh đất này cho anh đi, đến lúc đó anh sẽ bù tiền vào cho cậu”, Ngụy Thạch nở nụ cười ẩn ý nói, hai mắt lóe lên tia sáng nham hiểm.
“Ha ha, không được, tôi đã có kế hoạch hết rồi”.
Lưu Thuận Phong từ chối thẳng thừng, trước đây có hai lần vì Ngụy Thạch gây khó dễ từ đầu nên mới khiến hắn không thể cắm rễ vào miếng bánh bất động sản.
“Đừng nói thế chứ, chẳng phải nơi này của cậu đã có mấy công nhân chết rồi sao? Nếu chuyện này bị lộ ra ngoài, e là công trình này sẽ bị phong tỏa để điều tra”, Ngụy Thạch nói bâng quơ.
Nhưng câu nói này như một con dao đâm thẳng vào chỗ đau của Lưu Thuận Phong.
Đúng thế, thật ra hai ngày nay đã có bảy tám công nhân đào bới chỗ này chết rồi, nếu cứ tiếp tục thế này, bị người có dã tâm hãm hại báo lên trên sau đó điều tra thì sẽ làm chậm tiến độ thi công, đến lúc đó có lẽ vốn đầu tư của Lưu Thuận Phong sẽ một đi không trở lại.
Duy chỉ có điều này khiến hắn hết cách với Ngụy Thạch.
“Ngụy Cửu gia, ông đừng nói đùa”, Lưu Thuận Phong hậm hực sờ mũi, mặc dù hắn tỏ ra rất bình tĩnh nhưng trong lòng cảm thấy rất bất an, thấp thỏm.