Nhìn thấy Sở Hạo Vũ bước vào, ông cụ liên tục lắc đầu, bình thường đã quen cuộc sống yên tĩnh, mấy năm nay bên cạnh không có ai nên ông cụ cảm thấy vui vẻ tự do.
Có điều, hôm nay xem ra...
"Đúng rồi, nhìn cậu ta có vẻ như không biết mình, lẽ nào là người tỉnh khác tới”, ông cụ thầm buồn bực trong lòng.
Ở Liên Châu, địa vị của cụ ta cũng có thể nói là phi phàm.
Tuy rằng không phải xuất thân trong gia đình quyền quý, không làm chủ tập đoàn nào, cũng chưa từng đảm nhiệm chức vụ cao cấp ở các cơ quan, càng không phải là cao thủ võ thuật.
Nhưng trong giới thượng lưu của Liên Châu, cho dù là nhà họ Thẩm tự cao tự đại gặp cụ ta cũng phải chào hỏi một tiếng, thậm chí ở tầng lớp phía dưới, cụ ta còn là người đại diện của cả Liên Châu, rất nhiều người dân đều thích bàn luận về cụ ta trong lúc rỗi rãi thanh nhàn.
Theo lý mà nói, người có thể đi vào đây đều là những người có chút kiến thức, chàng trai này... chắc hẳn không phải là người ở Liên Châu.
Thôi bỏ đi, để xem xét vài ngày, nếu cậu ta dám làm loạn thì ông cụ cũng không ngần ngại mời người khác giúp, đuổi cậu ta ra khỏi căn biệt thự bên cạnh mình.
Một đêm qua đi, sáng sớm ngày hôm sau, ông cụ tới sân biệt thự, chuẩn bị nhân lúc trời còn sớm mà tập thể dục.
"Ồ?"
Điều khiến ông cụ khá bất ngờ là chàng trai mới chuyển tới ngày hôm qua lại thức dậy sớm hơn cả mình, đã bắt đầu tập luyện ở trong góc sân.
Chỉ có điều, phương pháp rèn luyện này khiến cụ ta cảm thấy rất kỳ lạ.
Hai chân ngồi xếp bằng trên thảm cỏ, Sở Hạo Vũ tận dụng ánh sáng mặt trời đầu tiên để tu luyện Tử Dương Bất Diệt Quyết, mặc dù ở đây không có chút linh khí nào nhưng có tia sáng mặt trời đầu tiên vào buổi sáng cũng đủ rồi.
Đó là tử khí, cũng có thể giúp ích cho việc tu luyện.
Tử Dương Tông không truyền lại phương pháp luyện công, Tử Dương Bất Diệt Quyết biến mục nát thành thần kỳ, có thể khiến kẻ phàm trần thành thánh nhân, nếu tu vi của Sở Hạo Vũ tăng lên, cơ thể của anh cũng sẽ có thể hồi phục nhanh hơn.
Nói một cách nghiêm khắc, Sở Hạo Vũ hiện vẫn trong tình trạng tu vi bị phế, chỉ có thể từ từ tu luyện, dần dần đạt tới cảnh giới trước kia.
"Nếu mình đạt tới cảnh giới Trúc Cơ hậu kỳ, lúc ấy có thể bắt đầu tu luyện Bách Luyện Chi Khu”.
Bách Luyện Chi Khu.
Đó là một phương pháp luyện công đặt nền móng và rèn luyện cơ thể vô cùng độc đáo.
Đáng tiếc là cơ thể hiện giờ của Sở Hạo Vũ không thể tiếp nhận, còn cần thăng cấp lên một vài cảnh giới nữa.
Ông cụ ở bên cạnh, vừa tập bài tập dưỡng sinh Ngũ Cầm Hí, vừa tò mò nhìn chằm chằm vào Sở Hạo Vũ, mặc dù bản lĩnh của ông cụ lợi hại hơn người bình thường một chút nhưng chuyện liên quan tới võ thuật thì trên cơ bản là bằng không.
Dù sao khi còn trẻ ông cụ chỉ thích yên tĩnh không thích náo động, không mưu cầu những trận chiến quyền cước.
Chỉ có những cao thủ chân chính như Trương Trung Hán mới có thể nhìn ra được chỗ huyền bí trong phương pháp hít thở của Sở Hạo Vũ, mỗi lần hít thở đều có cảm giác rất dồi dào.
"Nhìn có vẻ cậu ta cũng khá có quy củ, không hề gây ồn cũng không làm loạn”.
Cả đêm qua, ông cụ không nghe thấy Sở Hạo Vũ phát ra bất cứ tiếng ồn nào.
"Này chàng trai, cậu là người ở đâu vậy?", ông cụ chủ động nói chuyện với Sở Hạo Vũ.
"Tân Hải”.
Từ khi ông cụ đi tới, Sở Hạo Vũ đã cảm nhận được.
"Chỉ ngồi thiền như vậy thì có ích gì, người trẻ phải đứng dậy chạy bộ, hoặc là học theo tôi đây, tập Ngũ Cầm Hí do ông cha ta truyền lại mới hữu ích”, ông cụ thao thao bất tuyệt.
Có lẽ bình thường sống một mình, ngoài ra cũng chỉ có cháu gái tới thăm nên khi ông cụ gặp Sở Hạo Vũ đã nói nhiều hơn vài câu.
"Ngũ Cầm Hí?"
"Đúng vậy, rèn luyện thân thể, kéo dài tuổi thọ”.
"Phương pháp luyện công này quá đơn giản, không có tác dụng với tôi!"
Sở Hạo Vũ thẳng thừng từ chối ý tốt của ông cụ, sau đó quay người đi vào phòng.
Ông cụ ngây người hồi lâu.
"Không có tác dụng sao? Thằng nhóc kiêu ngạo!", ông cụ lẩm bẩm, bài tập Ngũ Cầm Hí này, mặc dù là do Hoa Đà sáng tác từ thời Đông Hán nhưng cũng đã được người đời sau cải tiến nhiều.
Cho dù ông cụ không hiểu rõ về võ thuật, nhưng cụ ta vẫn tin chắc phương pháp luyện công này có công dụng.
Năm đó, người cuối cùng cải tiến Ngũ Cầm Hí cũng là người truyền lại cho cụ ta, tên là... Chu Nhân Mỹ - một tông sư võ thuật ở Hoa Hạ, là người có võ thuật cao cường.
Có lẽ là vì nhớ tới vị tông sư đáng sợ ấy nên cụ ta vô thức rùng mình.
"Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, chắc là người đó sẽ không phát hiện ra mình đâu”, cụ ta tự an ủi bản thân, lần trước ở sân bay Liên Châu, cụ ta tận mắt trông thấy Chu Nhân Mỹ, cũng đã nửa tháng trôi qua nhưng thỉnh thoảng vẫn khiến cụ ta thấy ớn lạnh sống lưng.
Có điều, đã nửa tháng rồi thì có nghĩa là... người đó không phát hiện ra mình.
Ông cụ thầm nghĩ, lại bày ra vẻ mặt vui vẻ, tiếp tục luyện Ngũ Cầm Hí.
Vài ngày nữa lại trôi qua, mấy ngày trở lại đây, Sở Hạo Vũ thường tới trường đại học Liên Châu đợi Phương Di, nhưng không gặp được cô, bất đắc dĩ anh đành phải nhờ tới thế lực của Lưu Thuận Phong đi điều tra mới biết được gần đây Phương Di quay về Yến Kinh.
Lúc Sở Hạo Vũ định tới Yến Kinh thì cuối cùng cũng nhận được tin tức em gái đã quay lại.
Trong quán trà ở cách xa cổng trường, Sở Hạo Vũ đã nhìn thấy bóng dáng của Phương Di.
Anh không vội đi tới trước mặt cô, hơn nữa lần trước, có vẻ như Phương Di đã hiểu lầm anh việc gì đó, nên Sở Hạo Vũ lựa chọn đứng nhìn từ xa.
Chờ đợi đã mấy trăm năm rồi.
"Tu vi hiện giờ của mình cùng lắm cũng chỉ ở cảnh giới Tụ Khí hoàn mỹ, cần một bước ngoặt mới có thể đột phá tới cảnh giới Trúc Cơ, mà đạt tới cảnh giới Trúc Cơ mới thật sự gọi là thay da đổi thịt!"
Sở Hạo Vũ thầm tính toán trong lòng.
Ở đây, anh không thực sự là vô địch thế giới.
Chỉ tông sư Hóa Kình đã đủ khiến Sở Hạo Vũ đau đầu, thực lực võ thuật này mặc dù so với người tu luyện mà nói thì kém xa ngàn dặm, nhưng nếu một khi số lượng tông sư gia tăng, mười, một trăm vị tông sư hợp lực lại thì cũng là một rắc rối với Sở Hạo Vũ.
Hơn nữa, bây giờ em gái còn đang ở trong nhà họ Phương!
Tuy rằng ký ức về nhà họ Phương cũng đã mất đi bảy tám phần nhưng có thể nằm trong số các gia tộc lớn của Bách Gia Yến ở Yến Kinh thì cũng coi như có chút thế lực.
Đương nhiên ngoại trừ những điều này, điều quan trọng hơn là các loại vũ khí hiện đại, ví dụ như... tên lửa, tia laser, vũ khí hạt nhân,... Sở Hạo Vũ đều không có tự tin có thể chống lại được những thứ này.
"Anh đã nói, đời này anh sẽ vì em mà đội trời đạp đất!"
Sở Hạo Vũ nhìn cô gái đang bước vào trong đám đông, càng đi càng xa, trong mắt xẹt qua một tia sáng dịu dàng hiếm thấy.
Sau đó, Sở Hạo Vũ ra khỏi quán trà.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!