Sau khi lái xe hơn một tiếng đồng hồ trên đường cao tốc, Sở Hạo Vũ vừa ra khỏi cao tốc đã thấy bóng dáng của Lưu Thuận Phong.
Lưu Thuận Phong xuống xe cách đó không xa, hắn nhìn thấy Sở Hạo Vũ lập tức bày ra bộ mặt nịnh hót, đoán chừng chưa một ai ở Liên Châu từng nhìn thấy biểu cảm này của Lưu Thuận Phong, dù gì hắn cũng được coi là ông trùm trong ngành công nghiệp hậu cần ở Liên Châu.
Về phần vì sao Lưu Thuận Phong lại bộc lộ thái độ này, là bởi vì thực lực Sở Hạo Vũ quá mức mạnh mẽ.
Đối với người ở Tân Hải và Liên Châu mà nói, rất nhiều người có lẽ không biết, vì sao nhà họ Trương có thể vùng lên trong một thời gian ngắn, nhưng nhờ có mối quan hệ với nhà họ Trương, mặc dù không biết chi tiết, nhưng Lưu Thuận Phong vẫn biết trọng điểm nằm ở đâu.
Đại sư Sở mới là nguồn gốc của tất cả, chắc chắn có liên quan đến việc nhà họ Trương phất lên như diều gặp gió.
Lưu Thuận Phong không còn thái độ kiêu căng ngạo mạn như lần đầu tiên nhìn thấy Sở Hạo Vũ, lần này, Lưu Thuận Phong lại trông giống như học sinh tiểu học vừa nhìn thấy giáo viên, Sở Hạo Vũ nói gì nghe đó, chỉ sợ có việc gì không vui sẽ chọc giận Sở Hạo Vũ.
Mặc dù không biết rốt cuộc Sở Hạo Vũ lợi hại đến đâu, nhưng có thể nâng đỡ nhà họ Trương thăng tiến, hơn nữa, hôm đó anh tay không bắt đạn, võ thuật cao cường, nhanh như chớp mắt, đã khiến hắn suốt đời khó quên!
“Đại sư Sở, là thế này, tôi đã sắp xếp một bữa tiệc rượu đón tiếp anh, không biết anh…”, Lưu Thuận Phong hỏi dò.
Sở Hạo Vũ khẽ gật đầu.
Lưu Thuận Phong thở phào nhẹ nhõm, xem ra vị đại sư Sở này cũng không phải không nhiễm bụi trần!
Dẫn Sở Hạo Vũ đến nhà hàng đã đặt trước, cả quãng đường đi, trong lòng Lưu Thuận Phong vui vẻ không thôi, lần trước đắc tội Sở Hạo Vũ, sau khi bồi thường tiền xong vốn dĩ hắn muốn nói một lời xin lỗi, nhưng vẫn không có cơ hội, hôm nay cuối cùng cũng đã đến lúc.
Phòng tiệc có khoảng hơn mười mấy bàn, đều là đám anh em thân thiết của Lưu Thuận Phong ở Liên Châu, trước khi Lưu Thuận Phong đến, mỗi một người đều ngồi ngay ngắn rất cung kính, không ai dám động đũa.
Mặc dù là những kẻ thô tục nhưng đã lăn lộn nhiều năm nên đều hiểu rõ quy củ!
“Vị này chính là đại sư Sở, kể từ hôm nay, thấy anh ấy cũng như thấy tôi, mở to mắt ra mà nhìn! Sau này, đừng có mà gà cùng một mẹ lại hoài đá nhau khiến cho tôi trở mặt không nhận anh em!”
Mới vừa vào tiệc, Lưu Thuận Phong đã giới thiệu Sở Hạo Vũ với đám anh em dưới trướng.
Hắn đang rào trước để tránh nảy sinh vài xích mích nhỏ không đáng có, đến lúc đó lại khiến trên dưới không yên, cũng nhân tiện thể hiện thái độ với Sở Hạo Vũ.
Biểu cảm Sở Hạo Vũ không hề thay đổi.
Lưu Thuận Phong nói thêm mấy lời ngoài lề nữa, mới từ từ ngồi xuống, những anh em khác thấy hắn đã ngồi mới dám động đến thức ăn trên bàn.
Ăn uống no say một hồi.
“Đại sư Sở, những thức ăn này không hợp khẩu vị của anh sao?”, Lưu Thuận Phong chú ý tới Sở Hạo Vũ, hầu như không hề động đũa, cùng lắm là thi thoảng uống hớp trà.
Không phải chứ!
Khẩu vị của người Tân Hải và Liên Châu hẳn là không chênh lệch nhiều, nguyên liệu nấu ăn cũng là đồ tươi ngon nhất, hơn nữa, đầu bếp nhà hàng này là đầu bếp chuyên phục vụ cho Lưu Thuận Phong, siêu đầu bếp này chỉ làm việc khi mở tiệc mời các ông lớn!
“Đại sư Sở, nào, uống một ly!”
Lưu Thuận Phong chủ động rót đầy hai ly rượu, đẩy một ly đến trước mặt Sở Hạo Vũ, rồi lại giơ cao ly rượu một cách phóng khoáng.
“Tôi không thích uống loại rượu này!”
Sở Hạo Vũ lắc đầu, anh nói thật, trong thế giới trước kia, anh đã từng thưởng thức rượu Tiên Lộ Quỳnh Tương nhiều lần, đều là cực phẩm vạn dặm chọn một, còn có tác dụng bổ trợ cho việc tu hành.
Thậm chí, có vài loại rượu đều dùng thuốc bất tử ủ thành, chỉ cần uống một hớp là có thể trường sinh bất lão, chạm đến cơ hội được sống một cuộc đời thứ hai!
So ra, hai loại rượu trong bữa tiệc này là Ngũ Lương Dịch và Kiếm Nam Xuân đều vô cùng bình thường.
Lưu Thuận Phong thấy hơi lúng túng, suy cho cùng thái độ của Sở Hạo Vũ quá hời hợt, nhưng hắn cũng không miễn cưỡng, Sở Hạo Vũ là cao nhân, hành vi khác biệt một chút cũng bình thường.
Thế nhưng, ngay khi Lưu Thuận Phong buồn bực buông ly rượu xuống, thì bên cạnh lại có người tỏ ra không vui.
“Anh Thuận Phong của chúng tôi mời rượu, mà anh dám không uống sao?”, bên cạnh có người đỏ mặt bước tới, rõ ràng là đã uống say.
“Im miệng!”
Lưu Thuận Phong ngăn đối phương lại ngay.
Mấy người anh em này của hắn đều là những kẻ thô lỗ, năm đó đi theo hắn đánh nhau đến vỡ đầu chảy máu ở Liên Châu, mới lăn lộn đến được địa vị hôm nay, nếu như đổi thành những kẻ khác, dám ăn nói như vậy với Sở Hạo Vũ, e là đã bị Lưu Thuận Phong đánh bay rồi.
Hôm nay là buổi tiệc xin lỗi mà hắn dành cho đại sư Sở, hắn không cho phép người khác quấy rối!
“Anh, anh vừa nói nhìn tên nhãi này giống như thấy anh, chúng ta ở cùng nhau nhiều năm như vậy, em chỉ có thể nhận một người đại ca là anh, bây giờ anh nói lời này, không phải khiến cho các anh em chúng em thấy lòng nguội lạnh ư?”
Dưới tác dụng của rượu, người đàn ông nói hết những lời đã giấu trong bụng.
Từ khi tiệc rượu bắt đầu, đám anh em này đã thấy không ưa vị đại sư Sở mà Lưu Thuận Phong giới thiệu này.
Dù sao cũng đã nhiều năm như vậy, Lưu Thuận Phong chưa từng tôn kính bất kỳ ai, ở Liên Châu có ai mà không biết Lưu Thuận Phong không sợ trời không sợ đất!
“Đừng nói nữa!”
Lưu Thuận Phong hắng giọng nói, hắn nhìn phản ứng của những người xung quanh, xem ra câu nói thuận miệng ban nãy đã khiến các anh em bất mãn.
“Này, đại… đại sư Sở, anh có biết không, có thể đứng bên cạnh đại ca chúng tôi, đều là những người đàn ông có tài, anh nói nghe xem, anh có bản lĩnh gì nào?”, gã đàn ông say xỉn vẫn tiếp tục la lối ồn ào.
Sở Hạo Vũ bưng ly trà, thờ ơ nhíu mày.
Lưu Thuận Phong thầm nhủ không ổn rồi, trong đầu thầm nghĩ, bản lĩnh của vị đại sư Sở này không thể tùy ý thể hiện trước mặt người khác, lần trước Lưu Thuận Phong đã thấy, mấy chục vệ sĩ do hắn dùng giá cao mời đến đều bị đánh tàn phế!
“Đại sư Sở, đây là anh em của tôi, cậu ta nói bậy nói bạ thôi, anh đừng để bụng”.
Lưu Thuận Phong liên tục giải thích, thái độ cung kính đến mức, thiếu chút nữa quỳ xuống trước mặt Sở Hạo Vũ.
Hắn chỉ sợ Sở Hạo Vũ đột nhiên muốn dùng đám đàn em của mình để luyện tay luyện chân thì hoàn toàn xong đời, e rằng ở đây không ai có thể đứng nổi, toàn bộ chắc chắn sẽ nằm lăn dưới đất!
“Cậu say rồi, ngồi về chỗ đi, mấy cái đầu heo này, ngớ ra đó làm gì, nhanh đưa nó qua phòng bên cạnh nghỉ ngơi!”, nghe Lưu Thuận Phong sai bảo, chỗ ngồi kế bên có mấy người đứng dậy, chuẩn bị lôi người anh em đã say kia đi, tránh việc gã tiếp tục quấy rối.
“Tôi chưa say!”, gã đàn ông la hét không ngừng.
Mấy người ở ngay bên cạnh định đưa gã rời đi thì Sở Hạo Vũ lại đột nhiên lên tiếng.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!