“Người anh em, mày nói vậy là có ý gì?”
Anh Vịt vừa dứt lời lập tức cảm thấy đau nhói, trên cổ tay hắn bất ngờ xuất hiện một vết cắt đầm đìa máu.
“Đứt rồi sao?”
Hắn nhìn vết thương trên tay với vẻ không thể tin nổi, cả cổ tay hắn không còn một chút sức nào, không còn nghi ngờ gì nữa, gân cổ tay của hắn đã bị đối phương cắt đứt!
Ra tay quá tàn nhẫn!
“Cút!”
Sở Hạo Vũ quát lên, lời nói của anh mang theo cả chân khí khiến lỗ tai của đám côn đồ này gần như điếc luôn.
Mồ hôi lạnh ướt đẫm lưng anh Vịt, loại người tàn nhẫn như bọn chúng sợ nhất là đụng phải những người còn tàn nhẫn hơn mình, hơn nữa bọn chúng còn không biết giới hạn của đối phương là gì. Dù sao hắn cũng đã lăn lộn ở con phố này mấy năm rồi, hắn nhận thấy có điều gì đó không ổn.
Đối phương xuất hiện một cách quá quỷ dị, hơn nữa cách thức móc đứt gân tay gọn gàng dứt khoát như thế này ngay cả đám giang hồ như bọn chúng cũng chưa chắc có thể làm được.
“Đi!”
Do dự hồi lâu, cuối cùng anh Vịt quyết định lùi một bước, trước mắt cứ bỏ qua cho hai mẹ con nhà họ Hạ, hơn nữa chẳng phải hắn cũng cần nhanh chóng đến bệnh viện để xử lý phần gân tay vừa bị móc đứt sao?
Nhưng khi hắn quay người chuẩn bị rời đi, Sở Hạo Vũ đã đứng chắn ngay trước cửa.
“Tao bảo bọn mày cút về hướng đó!”, Sở Hạo Vũ vừa nhìn về một hướng khác, hờ hững nói.
Tuy nhiên, anh Vịt và những tên đàn em của hắn đều sợ đến mất mật, anh trai à, bên đó… chẳng phải là ban công sao?
Sao có thể ra ngoài từ lối ban công được chứ?
Bọn chúng còn chưa kịp hiểu gì thì một tên trong số đó đã bị Sở Hạo Vũ xách lên rồi ném ra ngoài, bọn chúng chỉ nghe thấy một tiếng hét thảm, sau đó không có động tĩnh gì nữa.
“Nơi này là tầng bảy đấy!”
Cả đám bị dọa sợ kinh hồn bạt vía, lăn lộn giang hồ bao năm, đây là lần đầu tiên bọn chúng gặp một kẻ tàn nhẫn như vậy, nhưng chưa một ai trong số bọn chúng có phản ứng, tất cả đều bị Sở Hạo Vũ đá một cước bay thẳng xuống dưới.
Cuối cùng, chỉ còn lại một mình tên đại ca!
“Người anh em, mày đừng cho rằng bản thân biết võ thì có thể diễu võ dương oai, đến khi tao tìm đủ các anh em rồi thì…”, anh Vịt vẫn còn muốn nói mấy lời vớ vẩn, nhưng ngay khi Sở Hạo Vũ nhấc chân lên, hắn cũng theo bước đám đàn em bay thẳng xuống.
Cả căn phòng nhất thời im phăng phắc, chỉ còn lại hai mẹ con Hạ Thục Trân và Hạ Hinh Nhi.
“Anh?”
Hạ Hinh Nhi sợ đến mức nói không nói nên lời, cô ta cứ ngỡ người đàn ông này chỉ là một cậu ấm nhà giàu không làm nên trò trống gì. Không ngờ vừa ra tay khí thế của anh đã hoàn toàn áp đảo, nghiền nát đám côn đồ kia.
“Liên Châu này loạn quá”.
Sở Hạo Vũ hờ hững nói.
Dù chỉ tình cờ gặp phải chuyện này, nhưng thông qua đó Sở Hạo Vũ vẫn có thể nhìn ra tỉnh Liên Châu này không được yên bình cho lắm, mặc dù rộng lớn và giàu tài nguyên, kinh tế thương nghiệp phát triển hơn Tân Hải đến mấy bậc.
Nhưng cũng chính điều này đã khiến nơi này càng thêm hỗn loạn.
Ở Tân Hải, ngoài cơ quan nhà nước, còn có nhà họ Trương là bá chủ ở Tân Hải, Trương Trung Hán vốn là một người hòa nhã, cho nên không một ai dám gây sóng gió gì trên đất Tân Hải.
Nhưng Liên Châu thì không như vậy.
Nơi này không khác gì một bầy rồng không có con nào là thủ lĩnh.
Sau khi tiện tay cứu hai mẹ con nhà họ Hạ, Sở Hạo Vũ nhảy xuống từ ban công rồi biến mất trong màn đêm.
Mãi cho đến khi Sở Hạo Vũ rời đi một lúc lâu, Hạ Hinh Nhi mới định thần lại và cởi dây thừng cho mẹ cô ta là Hạ Thục Trân.
“Hinh Nhi, người đàn ông đó là ai?”, Hạ Thục Trân cũng không thể hiểu nổi, không ngờ trên con phố này còn có người không sợ đám côn đồ đó, hơn nữa còn trị được bọn chúng!
Nghe Hạ Thục Trân hỏi vậy, Hạ Hinh Nhi mới kịp phản ứng lại, tiếp xúc với anh một lúc lâu, vậy mà cô ta thậm chí còn không biết tên của anh.
Tuy nhiên, trái tim của cô ta không ngừng đập thình thịch trong lồng ngực.
…
Chuyện xảy ra ngày hôm nay chỉ là một phần trải nghiệm sau khi đến Liên Châu mà thôi, Sở Hạo Vũ đã nhanh chóng trở lại Vân Thâm Bất Tri Xứ ở thành phố Tân Hải.
Sở Hạo Vũ không hề nhàn rỗi.
Anh đã một mạch luyện ra hàng trăm viên Sinh Sinh Tạo Hóa Đan, dù sao thì linh khí của Vân Thâm Bất Tri Xứ này quá ít ỏi, nếu không có trận pháp tích tụ linh khí thì tốc độ tu luyện hoàn toàn không thể theo kịp tốc độ luyện chế đan dược.
“Nếu Giai Kỳ đang ở Liên Châu, vậy thì mình phải cố gắng ở gần em ấy một chút”.
Trong lòng Sở Hạo Vũ đã lên kế hoạch.
Anh định tạm thời rời khỏi Tân Hải một thời gian, về phần trang viên Vân Thâm Bất Tri Xứ này, anh sẽ giao lại cho Trương Trung Hán sử dụng. Cách đây không lâu, Sở Hạo Vũ cũng đã truyền dạy cho nhà họ Trương phương pháp hít thở.
Chỉ cần bọn họ sử dụng thuần thục phương pháp hít thở, linh khí này sẽ không còn độc hại với bọn họ nữa, mà trái lại còn có thể bồi bổ cơ thể, giúp họ bước vào con đường tu luyện.
Sở Hạo Vũ đã tặng hạt giống trường sinh cho nhà họ Trương từ lâu, về phần nhà họ Trương cuối cùng có thể phát huy đến mức độ nào thì phải xem vận may của họ!
Sở Hạo Vũ không hề ngừng nghỉ mà đắm chìm trong việc luyện đan suốt đêm, hoàn cảnh luyện đan hết sức thô sơ này đã khiến cho Sở Hạo Vũ có thêm một số hiểu biết.
Sáng sớm, khi tia nắng đầu tiên chiếu xuyên qua bầu trời đêm, Sở Hạo Vũ đã gọi Trương Trung Hán đến, dặn dò cụ ấy một số việc, sau đó anh lấy ra hai trăm viên đan dược đưa cho cụ ấy đi tiêu thụ.
“Đại sư Sở, sống ở Tân Hải tốt như vậy, sao phải nhất định đi Liên Châu làm gì?”
Trương Trung Hán đã cố gắng hết sức để giữ chân Sở Hạo Vũ, đối với cụ ấy, Sở Hạo Vũ cũng giống như người bố người mẹ thứ hai đã cho cụ ấy một cuộc đời khác.
Sở Hạo Vũ xua tay.
Tu vi của anh vẫn chưa đạt đến cảnh giới Trúc Cơ, thần thức không thể nào mở rộng, mặc dù khoảng cách giữa Liên Châu và Tân Hải không xa lắm, nhưng Sở Hạo Vũ vẫn không thể khống chế được tình hình của Phương Di.
Dù sao tình hình hiện tại của em gái cũng hơi phức tạp, Sở Hạo Vũ không thể sơ suất được.
“Chẳng lẽ, con nhóc đó bị ngã chấn thương sọ não nên không nhớ ra mình sao?”, Sở Hạo Vũ thầm hỏi trong lòng, anh không sao hiểu được, xem ra anh phải dành chút thời gian vận dụng thuật mắt nhìn xuyên thấu để kiểm tra sức khỏe của cô mới được.
“Nếu đã như vậy, tôi sẽ sắp xếp người ở Liên Châu tiếp ứng cho đại sư Sở”, Trương Trung Hán thở dài sau đó gọi điện thoại.
“Ai cơ?”
“Lưu Thuận Phong, người mà lần trước cậu đã tha cho đấy, tôi và người nhà của cậu ta có quen biết, hơn nữa thằng nhóc đó ở Liên Châu cũng coi như rất có năng lực”, Trương Trung Hán trả lời Sở Hạo Vũ, sau đó điện thoại được kết nối, cụ ấy đã sắp xếp thỏa đáng mọi vấn đề cho Sở Hạo Vũ.
Sở Hạo Vũ khẽ gật đầu.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!