Từ trường đại học Liên Châu tới đây, cả chặng đường Sở Hạo Vũ đều có thể cảm nhận được một luồng hơi thở thoắt ẩn thoắt hiện bám theo phía sau mình.
Đúng là to gan!
Vậy nên Sở Hạo Vũ mới chọn một nơi vắng vẻ như này để nhìn xem là ai ăn gan hùm mật báo, lại dám đi theo phía sau xe anh.
Sau khi Sở Hạo Vũ lên tiếng không lâu, một người đàn ông trung niên ước chừng bốn mươi tuổi chậm rãi bước ra từ trong bóng tối.
“Giải thích đi, tôi không thích bị người khác theo đuôi”.
Sở Hạo Vũ bình tĩnh nói, đôi mắt không chút kinh động nhìn người đàn ông trung niên gầy gò trước mặt.
“Người anh em, không ngờ cậu cũng là người học võ, có chút bản lĩnh đấy, vậy mà lại có thể phát hiện ra tôi”, người đàn ông chắp hai tay ra sau lưng, trên người toát lên khí thế của một cao thủ.
Sở Hạo Vũ không quen biết đối phương.
Thế nhưng bông hoa mẫu đơn bên trên cổ tay áo của đối phương lại khiến cho Sở Hạo Vũ khẽ nhíu mày, mẫu đơn là vua của các loài hoa, trong truyền thuyết còn là loài hoa tuyệt thế có thể áp chế mọi hoa thơm cỏ lạ, thông thường chỉ có gia tộc quyền quý mới thích thêu hình hoa mẫu đơn trên trang phục.
Mà vừa hay, trong ký ức của Sở Hạo Vũ, người từ trên xuống dưới trong nhà họ Phương khi đi ra ngoài đều thích mặc trang phục như vậy.
“Ông là người nhà họ Phương ở Yến Kinh sao?”, Sở Hạo Vũ hỏi ngược lại.
“Cũng coi như cậu có mắt nhìn!”
Sở Hạo Vũ thấy đối phương thừa nhận thì vô thức cau mày lại, vốn dĩ cho rằng sẽ không bao giờ còn phải dây dưa gì với dòng họ kia nữa, có điều nhìn vào tình hình hiện giờ, có một số thứ dù anh muốn né tránh thì cũng không có cách nào né tránh nổi.
“Tôi là Sói Tây Bắc, Trần Hao Thiên, không lâu trước đây vừa hay trở thành người phục vụ cho nhà họ Phương!”
Cằm của người đàn ông khẽ vểnh lên, lúc nói đến đây thì trong giọng điệu còn mang theo vẻ cao ngạo.
Trần Hao Thiên vốn là một cao thủ võ thuật ở Tây Bắc, tên tuổi vẫn luôn được lan truyền trong giới giang hồ, chưa đầy bốn mươi tuổi đã đột phá tới cảnh giới tông sư Hoá Kình, cũng coi như cao thủ một phương.
Bởi vì trở thành tông sư Hoá Kình nên ông ta mới có tư cách phục vụ cho nhà họ Phương, còn có hai, ba tông tư Hoá Kình giống như ông ta, đều là cường giả được nhà họ Phương mời về.
Sau khi trở thành người phục vụ cho nhà họ Phương, nhiệm vụ đầu tiên của ông ta là làm người bảo vệ theo sát bên cạnh cô chủ nhà họ Phương – Phương Di.
Hơn nữa còn không được để cho Phương Di phát hiện ra.
Điều này đủ để chứng minh nhà họ Phương xem trọng cô chủ này tới mức nào, ngay cả tông sư Hoá Kình cũng mời về để làm người bảo vệ cho cô ấy.
Hôm nay, ông ta cũng trốn trong bóng tối, sau khi chú ý tới hành động khác thường của Sở Hạo Vũ mới quyết định đi theo xem sao.
“Hao Thiên? Quả nhiên là một con chó tốt, có điều làm chó của nhà họ Phương mà cũng đáng để ông kiêu ngạo tới vậy sao?”
Sở Hạo Vũ nói, khoé miệng nhếch lên nở một nụ cười nhạt.
“Hỗn láo!”
Trần Hao Thiên âm trầm nói, bởi vì cái tên này là do sư phụ ban tặng cho ông ta, vậy nên mấy chục năm qua ông ta không dám tuỳ tiện thay đổi, đương nhiên cũng có không ít người mỉa mai giống như Sở Hạo Vũ.
Có điều, từ lúc Trần Hao Thiên trở thành tông sư Hoá Kình thì những âm thanh chế giễu đó ngày càng ít đi.
Bởi vì những người dám cười nhạo ông ta đều đã chết hết!
Hai tay Trần Hao Thiên siết chặt như vuốt hổ, bổ nhào về phía Sở Hạo Vũ giống như một tia chớp, tay phải ngắm thẳng về phía tim của Sở Hạo Vũ, tay trái thì vươn tới cổ họng anh.
“Muốn chết hả?”
Sở Hạo Vũ lạnh lùng hừ một tiếng, sau đó giơ chân lên đá vào hông Trần Hao Thiên.
“Đây?”
Trần Hao Thiên vẫn còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, đã ngửa mặt bổ nhào lên trên mặt đất, hai mắt ngỡ ngàng nhìn lên bầu trời.
Không đúng, người đàn ông này không đơn giản là dân học võ!
Dù sao cũng là tông sư Hoá Kình, chỉ mới giao đấu một hiệp nhưng ông ta đã có thể cảm nhận được thực lực của Sở Hạo Vũ, còn vượt xa hơn cả ông ta…
Lẽ nào người đàn ông này cũng là tông sư Hoá Kình?
Ý nghĩ khủng bố này nảy sinh trong đầu Trần Hao Thiên, kinh hãi đến mức khiến cho ông ta không dám thừa nhận, một thằng nhóc ranh mới hai mươi tuổi mà đã là tông sư Hoá Kình!
“Tôi hy vọng được biết nhiều chuyện hơn nữa về cô chủ Phương Di mà ông vừa mới nhắc tới”, Sở Hạo Vũ đi tới bên cạnh Trần Hao Thiên, từ trên cao nhìn xuống Trần Hao Thiên đang nằm trên mặt đất, ánh mắt không vui vẻ cũng không giận dữ.
Có điều càng như vậy lại càng khiến Trần Hao Thiên cảm thấy người đàn ông trước mắt này đáng sợ.
Ánh mắt thâm sâu khó lường của đối phương đột nhiên khiến cho ông ta nhớ đến vị sư phụ đã mất lâu năm của mình - ông lão Tây Bắc … Cụ ta chính là người tạo nên kỳ tích trong giới võ thuật của cả Hoa Hạ, là nhà võ thuật truyền kỳ đã sống tới cả trăm tuổi.
“Nói đi!”
Sở Hạo Vũ giơ tay dí vào ngực của Trần Hao Thiên.
Chỉ trong khoảnh khắc đó, tim gan ông ta giống như bị người ta khoét ra một lỗ, một cơn đau đớn kịch kiệt bao trùm khắp cả cơ thể Trần Hao Thiên, gần như sắp khiến cho ông ta không có cách nào hít thở nổi.
Gần hai mươi năm nay, ông ta chưa nếm trải lại cơn đau đớn giống như vậy!
Vốn dĩ võ thuật là phải chịu đựng được nỗi khổ mà người khác không thể chịu nổi, vậy nên sức đề kháng đối với đau đớn cũng vượt xa so với người thường, nhưng dù có là như vậy, Trần Hao Thiên cũng suýt thì đau tới mức ngất lịm đi.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!