Tài sản lưu động trong tay một đại gia Tân Hải cũng khoảng tầm mấy trăm triệu tệ, lần này có thể nói Sở Hạo Vũ còn nhiều tiền hơn so với rất nhiều đại gia Tân Hải.
Thế mà Sở Hạo Vũ cũng chẳng hề lo lắng, Trương Trung Hán thầm tán thưởng, quả nhiên là khí phách đại sư.
Không phải người mà nhà giàu có phàm tục như bọn họ có thể so sánh, Trương Trung Hán chợt nhớ lại biểu hiện của Trương Khả mấy ngày nay, cũng không biết trong buổi tiệc sinh nhật lần đó Sở Hạo Vũ đã nói gì với Trương Khả, cô nhóc đó cứ như biến thành người khác, hai tuần gần đây ngay cả cười cũng không cười, thường ngẩn ngơ một mình.
Hơn phân nửa thời gian một ngày đều trải qua trong lặng im.
Trương Trung Hán thấy vậy cũng mơ hồ có thể đoán được, có lẽ Sở Hạo Vũ căn bản không hề có tình cảm đặc biệt với Tiểu Khả nhà mình, chưa từng nghĩ đến chuyện nam nữ.
Haiz, chung quy cũng chỉ là chuyện yêu đương trai gái mà thôi.
Cụ ấy chỉ hy vọng cháu gái nhà mình có thể bước ra khỏi bóng đen đó, với Trương Khả mà nói cũng coi như một lần trải nghiệm không tệ.
“Hôm nay ông đến gặp tôi chắc không chỉ vì chuyện đan dược đâu nhỉ?”, Sở Hạo Vũ hờ hững nói.
“Quả nhiên đại sư Sở liệu sự như thần, là thế này, nửa tháng trước tôi đã tra được một vài chuyện liên quan đến người cậu nhờ điều tra, còn nửa tháng này, sau khi trải qua điều tra sắp xếp cặn kẽ, tôi mới dám báo cáo”.
Trương Trung Hán nói, rồi lấy một tập tài liệu trong cặp văn kiện trên tay ra, cung kính đưa đến trước mặt Sở Hạo Vũ.
Đây là chuyện mấy tháng trước Sở Hạo Vũ nhờ Trương Trung Hán, nhưng qua lâu như vậy mới coi như có chút manh mối.
“Có tung tích Sở Giai Kỳ rồi à?”
Sở Hạo Vũ khẽ giật mình, một người trước nay không biết sợ hãi là gì, lúc này cũng không giữ được bình tĩnh.
“Đại sư Sở, cậu xem những tài liệu này trước rồi hẵng nói, tôi cũng không chắc là cùng một người, dẫu sao…”, Trương Trung Hán nói đến đây lại ngập ngừng.
Sở Hạo Vũ vội lật từng trang tài liệu, lướt qua đọc nhanh như gió.
Chưa đọc hết một trang, khuôn mặt của anh đã đanh lại, đọc đến dòng chữ kết thúc cuối cùng, Sở Hạo Vũ mới thở dài nhẹ nhõm.
“Cô ấy tên là… Phương Di?”
Khoảnh khắc Sở Hạo Vũ đọc lên cái tên này, trên gương mặt đầy vẻ lạnh lùng, thậm chí cả không khí xung quanh cũng thoáng chốc giảm xuống mấy độ.
“Đúng vậy, chúng tôi dựa theo hình ảnh và miêu tả của cậu tìm được một cô gái tuổi tác xấp xỉ, có điều, tên của cô ấy không phải Sở Giai Kỳ, mà là Phương Di! Thân phận là cô chủ của nhà họ Phương ở Yến Kinh, trước mắt đang học tại khoa biểu diễn thuộc trường đại học ở Liên Châu…”
Trương Trung Hán nói đúng sự thật, mỗi một tin tức đều không bỏ qua.
Quả thật là quá giống, cứ như một khuôn đúc ra, có điều thân phận của hai người lại khác nhau trời vực, một người là cô gái bình thường, người còn lại thì xuất thân tại gia đình giàu có ở Yến Kinh.
Lần đầu tiên khi Trương Trung Hán nhận được tin tức này cũng không dám tùy tiện báo cáo, chỉ sợ mình làm sai.
Sau khi trải qua nhiều lần điều tra ở các phương diện, chỉnh sửa thành tài liệu, sau đó cụ ấy mới dám giao đến tay Sở Hạo Vũ, để Sở Hạo Vũ tiến hành quyết định.
“Bốn năm trước, cô chủ nhà họ Phương này cũng đột nhiên xuất hiện ở nhà họ Phương, tôi đã điều tra, lai lịch không rõ, chắc là bị người bên phía Yến Kinh cố ý xóa sạch dấu vết của quá khứ, loại chuyện này cũng thường thấy ở nhà giàu có”.
“Rất tốt, rất tốt, rất tốt!”
Sở Hạo Vũ nói liên tục ba chữ tốt.
“Đại sư Sở, có vấn đề gì sao? Có phải là cùng một người không?”
“Vị trí nốt ruồi nơi khóe mắt này giống y đúc, chính là con bé không sai được”.
“Đại sư Sở, bây giờ tìm được người rồi, chúng ta phải làm sao?”, Trương Trung Hán hỏi ý kiến Sở Hạo Vũ.
“Đưa địa chỉ chi tiết cho tôi, hai ngày này tôi sẽ dành thời gian đến Liên Châu một chuyến, có vài chuyện tôi cần phải hiểu rõ ngay trước mặt”.
Sở Hạo Vũ lập kế hoạch, anh đã quyết định đến Liên Châu.
“Được, nếu cậu cần gì cứ việc nói, nhà họ Trương chúng tôi sẽ cố hết sức giúp đỡ”, Trương Trung Hán nghiêm túc đáp lời, suy cho cùng thì cũng không thể để Sở Hạo Vũ đơn phương giúp đỡ nhà họ Trương, bọn họ cũng phải báo đáp Sở Hạo Vũ!
Sau khi báo cáo chuyện này với Sở Hạo Vũ, Trương Trung Hán dẫn mấy người bên cạnh xuống núi.
Một mình Sở Hạo Vũ ở lại Vân Thâm Bất Tri Xứ.
Anh tiếp tục nhìn chăm chú vào bức hình của cô gái tên là Phương Di trên tài liệu, đưa ngón tay vuốt nhẹ.
Sở Hạo Vũ có thể nhận ra người trên hình chính là cô em gái mà anh nhớ thương nhiều năm không gặp – Sở Giai Kỳ.
Thế nhưng giờ khắc này, cô lại đổi một tên khác là Phương Di.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!