Lý Mộc Uyển đứng bên cạnh không nói gì.
Còn về Thẩm Hàn thì sắc mặt lại trở nên cực kỳ phong phú.
Hắn vẫn chưa quên chuyện trên tầng, thần y Hoa và cả đạo trưởng Tôn tỏ ra vô cùng cung kính với nam thanh niên đang đứng trước mặt Lý Bang lúc này.
Tài xế bên cạnh ông cụ Trương gì cơ, sao có thể chứ!
Người khác ngu chứ Thẩm Hàn hắn thì không, thân phận của người đàn ông này e rằng không hề đơn giản!
“Ôi, em họ, những lời mà ông chú này vừa nói, lượng thông tin hơi phức tạp đấy, gì mà cưới vợ, cóc ghẻ? Rốt cuộc cậu đã trải qua những chuyện gì rồi vậy?”, cô gái đứng bên cạnh trêu ghẹo Sở Hạo Vũ.
Có điều dựa vào cái đầu của cô ấy thì sao có thể không nhìn ra câu chuyện bên trong đó.
Vậy nên cũng chỉ trêu đùa mà thôi.
“Cô là ai?”, Lý Bang hiếu kỳ nhìn cô gái trẻ đứng bên cạnh Sở Hạo Vũ, đối phương đeo một chiếc mặt nạ đồ chơi trên mặt, còn là hình Trư Bát Giới, khiến cho ông ta cảm thấy hơi kỳ quái, hôm nay là tiệc sinh nhật của cô chủ nhà họ Trương, sao lại có người xuất hiện với dáng vẻ này cơ chứ.
Sở Hạo Vũ cũng tỏ ra bất lực.
Năm xưa chỉ một mình Lý Bang tự nguyện, nói rằng nếu như kiếm đủ một trăm triệu tệ, chứng minh được năng lực thì sẽ gả con gái cho Sở Hạo Vũ.
Có điều Sở Hạo Vũ cũng không hề đồng ý!
Anh thẳng thừng đề nghị chia tay với Lý Mộc Uyển, năm đó đối với Sở Hạo Vũ mà nói thì một trăm triệu rõ ràng là việc nằm mơ giữa ban ngày, số tiền phải lo toan mỗi ngày cho chuyện ăn học của Sở Giai Kỳ cũng đã là một khoản chi phí không nhỏ.
Suy cho cùng, khác với Sở Hạo Vũ, Sở Giai Kỳ không giống với người anh trai này, cô là học sinh xuất sắc, có thể lấy được học bổng của trường.
Cộng thêm việc năm xưa Sở Giai Kỳ thi trượt trong kỳ thi đầu vào trường cấp ba chuyên, nhưng vì muốn cho em gái được theo học ở trường cấp ba tốt nhất, có thể nói rằng Sở Hạo Vũ đã phải bỏ ra hết số tiền dành dụm, chi phí cho mỗi học kỳ phải lên tới mấy chục nghìn tệ.
Thật không ngờ bản thân sống bốn trăm năm ở thế giới Thần Ma kia, sau khi trở về vẫn có thể gặp lại đối phương.
“Trước kia tôi nể mặt ông là bố của Lý Mộc Uyển nên mới gọi ông một tiếng chú, thế nhưng có phải ông đang nhầm lẫn gì đó rồi không? Sở Hạo Vũ tôi chưa từng nhận lời bất cứ chuyện gì với ông hết!”
Sở Hạo Vũ nghiêm túc nói, có một nói một, có hai nói hai, lúc đó anh quả thực không hề đồng ý với lời của Lý Bang.
Sở Hạo Vũ nói như vậy, ngược lại khiến cho Lý Bang giận đến mức bật cười.
Nói cứ giống như nhà họ Lý bây giờ đang muốn đeo bám không bằng!
“Muốn giả bộ thì cứ tiếp tục, chỉ là một tên tài xế của nhà họ Trương, tôi cũng không tin cậu có thể giả vờ được mãi!”, Lý Bang sắp cười thành tiếng.
“Hình như đầu óc người này có vấn đề, em họ, chúng ta đi thôi”.
Cô gái trẻ bên cạnh Sở Hạo Vũ thở dài, sau đó vỗ lên vai Sở Hạo Vũ chuẩn bị rời đi.
“Đầu óc có vấn đề ư? Cô gái, cô nói chuyện thì phải suy nghĩ cho kỹ càng, người lớn trong nhà cô đang ở đâu, gọi ra gặp tôi ngay!”, Lý Bang hung hăng trừng mắt nhìn cô gái trẻ.
“Người lớn trong nhà ư? Tại sao lại phải đến gặp ông?”, cô gái trẻ bình tĩnh nói.
“Hừ, nhìn dáng vẻ này của cô có lẽ là cô không biết hôm nay là dịp gì phải không? Chẳng lẽ cô là cái loại đẻ ra nhưng không được mẹ dạy dỗ?”, Lý Bang cười nhạo.
Theo ông ta thấy, người đang đứng bên cạnh Sở Hạo Vũ cũng chẳng có thân phận gì.
Thế nhưng vừa dứt lời, cô gái đó đã nhảy bổ tới, tung một cú đấm thẳng vào mũi của Lý Bang, cả người Lý Bang ngã lên thảm trải nền, máu mũi chảy ròng ròng.
“Cô, cô dám đánh tôi hả?”, Lý Bang ôm mũi nói.
“Bố!”, Lý Mộc Uyển cũng sợ hết hồn, nhanh chóng chạy đến đỡ bố dậy.
Tất cả mọi người xung quanh bị động tác đột ngột của cô gái trẻ này doạ giật nảy mình, nói chuyện không hợp đã lập tức ra tay, hơn nữa nhìn dáng vẻ ban nãy, tốt xấu gì thì Lý Bang này cũng là một người đàn ông trưởng thành, mới ăn một đấm đã ngã lăn xuống rồi!
Cú đấm này mạnh tới mức nào đây!
Quá hung tàn!
“Như thế có ổn không, hôm nay cô là nhân vật chính mà lại đánh khách mời như vậy sao?”, Sở Hạo Vũ cười thích thú, nói với cô gái trẻ.
“Ai bảo ông ta ăn nói linh tinh”, cô gái trẻ nhún vai đáp lời.
Đúng vào lúc này, ở bên ngoài đám đông chợt trở nên náo động.
Chỉ thấy một người đàn ông mặc sơ mi ca rô, chậm rãi bước tới từ phía bên cạnh, vẫn luôn nhìn về hướng bên này.
Ông ba Trương tới rồi!
Không ai trong số những người đang có mặt là không nhận ra thân phận của người đàn ông này, Trương Nghĩa Quân - con trai thứ ba của Trương Trung Hán, vậy nên người ta mới đặt cho cái biệt hiệu là ông ba Trương, gần đây bởi vì nhà họ Trương phất lên như diều gặp gió nên Trương Nghĩa Quân càng trở nên có tiếng nói ở Tân Hải.
“Ông ba Trương, cô gái này là con cái nhà ai mà lại không biết phép tắc như vậy?”, Lý Bang nằm trên mặt đất, nói với Trương Nghĩa Quân.
“Ông là?”
“Tôi là Lý Bang, mấy tháng trước chúng ta từng gặp mặt trong một buổi tiệc rượu, hôm nay cũng là nhà họ Trương mấy người mời tôi tới”, Lý Bang chủ động lôi kéo làm quen, thật ra ông ta với Trương Nghĩa Quân cũng chỉ mới gặp nhau một lần mà thôi.
Còn về buổi tiệc rượu mấy tháng trước.
Chẳng qua cũng chỉ là tiệc đính hôn giữa nhà họ Lý bọn họ với nhà họ Lâm, có điều lúc đó nhà họ Lâm rất có uy thế, đồng thời cũng mời tới gần như quá nửa lãnh đạo cấp cao Tân Hải, không ngờ chỉ trong vài tháng ngắn ngủi mà thời thế đã thay đổi luôn rồi.