Lý Bang biết hoàn cảnh khó khăn của nhà họ Lý hiện giờ, sau khi nhà họ Lâm mất hết quyền lực, bọn họ cần phải nhanh chóng tìm chỗ dựa mới.
Vì vậy, trước lời mời của Thẩm Hàn, ông ta lập tức đồng ý thay con gái.
So với thân phận là con gái, Lý Mộc Uyển trong mắt bố mẹ càng giống một món hàng dùng để mua bán, đổi lấy nhiều lợi ích hơn.
“Mộc Uyển, đi lấy cho bố cốc nước, để bố và cậu chủ Thẩm nói chuyện”, Lý Bang nói với con gái.
Bữa tiệc ngày hôm nay tổ chức theo hình thức tự phục vụ, bởi vì ông cụ Trương chưa đến bữa tiệc ở tầng này, nên mọi người đều chưa ngồi xuống, mà tụ tập lại giao lưu.
Lý Mộc Uyển muốn gọi nhân viên phục vụ, nhưng vì quy mô của bữa tiệc này quá lớn nên cô ta không nhìn thấy bóng dáng của nhân viên phục vụ đâu.
Vậy nên cô ta phải tự mình đi lấy nước.
Lý Mộc Uyển thở dài, cô ta biết bố mình đang nghĩ gì, rõ ràng là đang muốn bán cô ta cho Thẩm Hàn. Dù sao thì nhà họ Thẩm ở Liên Châu cũng có thế lực lớn mạnh hơn toàn bộ gia tộc lớn ở Tân Hải.
Lý Mộc Uyển cũng không muốn từ chối.
Vì đây là mệnh lệnh của bố, hơn nữa nếu Thẩm Hàn thích cô ta thì chẳng phải chứng tỏ cô ta có sức hấp dẫn người khác sao?
Lý Mộc Uyển cầm ly nước trái cây vừa vắt, đi qua đám người, bởi vì đang suy nghĩ nên không cẩn thận đụng trúng người khác.
“Ôi”, Lý Mộc Uyển hét lên, nhìn xuống dưới, cả cốc nước trái cây màu cam đã đổ lên ngực cô ta.
Chiếc váy này coi như vứt đi rồi!
“Loại người gì vậy, đi không biết nhìn đường à?” Lý Mộc Uyển tức giận quát lớn.
Chiếc váy này của cô ta có giá mấy chục nghìn tệ, được một nhà thiết kế thời trang người Ý đặc biệt may để tham dự các buổi tiệc.
“A, tôi xin lỗi, nhưng... hình như là cô đâm trúng tôi mà?”, người kia nói, giọng nói trong trẻo thánh thót, có lẽ là một cô gái trẻ.
Chỉ là không thể nhìn thấy khuôn mặt của cô gái đó, bởi vì cô ấy đeo mặt nạ đồ chơi.
“Đúng thật là... cô nghĩ xin lỗi là xong sao?”, Lý Mộc Uyển không bằng lòng nói.
Mọi người xung quanh cũng chú ý đến phía bên này, lần lượt vây đến hóng hớt. Dù sao thì Lý Mộc Uyển cũng là trung tâm của bữa tiệc tối nay, nên thu hút không ít sự chú ý của cánh đàn ông.
“Vậy cô còn muốn gì nữa? Muốn tôi đền tiền à?”, cô gái trẻ hỏi ngược lại.
“Cô...” Lý Mộc Uyển không nói nên lời.
Cô ta nhìn xung quanh, thấy càng lúc càng có đông người vây xem, mà bộ dạng bây giờ của cô ta quá mất mặt.
Chết tiệt!
Đều là do người đó sai, đi đường không cẩn thận gì cả.
“Không cần cô đền tiền, chỉ cần...”
Lý Mộc Uyển cầm ly nước trái cây trên bàn bên cạnh lên, đổ lên đầu cô gái kia.
Nước trái cây đặc sệt chảy xuống tóc cô gái, cộng thêm chiếc mặt nạ ngộ nghĩnh, khiến cô ấy trông vừa buồn cười vừa khốn khổ.
“Ha ha, cái này gọi là làm việc xấu thì phải trả giá đắt”.
Lý Mộc Uyển liếc xéo đối phương, chuẩn bị xoay người rời đi.
Cô gái kia từ đầu đến cuối không nói một lời.
Nhưng đúng lúc này, một giọng nói vang lên.
“Sao cô lại ở đây?”, một người đàn ông chen qua đám đông, cười nói với cô gái đeo mặt nạ đồ chơi.
“Tôi, tôi... cứ tưởng rằng anh không đến”.
“Chẳng phải tôi đến rồi sao? Tôi vừa lên tầng nên không chạm mặt cô”.
Cuộc nói chuyện đơn giản nhưng lại khiến Lý Mộc Uyển trợn tròn mắt, bởi vì người đàn ông đột kia xuất hiện không phải ai khác, mà chính là Sở Hạo Vũ.
“Tóc làm sao thế? Sao lại bẩn vậy?”, Sở Hạo Vũ chú ý đến nước trên đầu cô gái, nhíu mày hỏi.
“Không sao, tôi không cẩn thận đụng trúng người khác”.
Thấy Sở Hạo Vũ quan tâm người khác, không hiểu sao trong lòng Lý Mộc Uyển như có ngọn lửa bùng lên, cô ta lại cúi đầu nhìn ngực mình, chẳng phải cô ta cũng bị đổ nước trái cây lên người rồi sao?
Tại sao Sở Hạo Vũ không chú ý đến bên này?
Sở Hạo Vũ và cô gái này có quan hệ gì?
Lúc đang định nói vài câu thì Lý Bang và Thẩm Hàn cũng bước tới.
“Mộc Uyển, sao lại thành ra thế này?”, Lý Bang nhìn thấy con gái, lập tức hỏi.
Sau một hồi phàn nàn, Lý Bang cũng định bỏ qua vì dù sao người đến tham gia bữa tiệc này cũng là người có thân phận.
Nhưng sau khi liếc nhìn sang bên cạnh, ông ta chợt sững sờ.
“Tên nhãi ranh này? Sao cậu ta lại ở đây?”
Lý Bang vừa nhìn đã nhận ra Sở Hạo Vũ, năm đó ông ta từng gặp Sở Hạo Vũ, sau đó ép Sở Hạo Vũ chia tay con gái mình.
“Bố đừng nghĩ nhiều. Hai năm nay Sở Hạo Vũ làm tài xế, lái xe cho ông cụ Trương, chắc là trà trộn vào đây thôi”, Lý Mộc Uyển giải thích với bố.
Lý Bang thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ như vậy mới có thể giải thích cho việc tên nghèo nàn như Sở Hạo Vũ xuất hiện ở đây.
Nghĩ đến đây, Lý Bang chợt nghĩ ra điều gì đó, chủ động đi đến trước mặt Sở Hạo Vũ.
“Lâu rồi không gặp, thế nào, còn nhớ thỏa thuận năm đó của chúng ta không?”
“Ông là...?”