“Đại sư Sở, mười viên này tặng cho tôi thật sao?”
Trương Trung Hán cảm thấy hơi khó thở, cố gắng kìm nén niềm vui trong lòng, muốn xác nhận lại với Sở Hạo Vũ vì chỉ sợ mình nghe nhầm.
Sở Hạo Vũ khẽ gật đầu.
“Có điều ông phải giúp tôi bán hết chín mươi viên đan dược còn lại, nếu lượng tiêu thụ tốt, sau này tôi vẫn sẽ tiếp tục luyện đan!”
“Vậy đại sư Sở, giá mong muốn của cậu là bao nhiêu?”
Trương Trung Hán hỏi ý Sở Hạo Vũ, cụ ấy vừa nói vừa đóng hộp gỗ trong tay lại, chỉ sợ không cẩn thận làm rơi một viên ra ngoài.
Ánh mắt của người xung quanh cũng tập trung trên người ông cụ Trương, bọn họ không hiểu viên thuốc màu tím đen trong hộp đó rốt cuộc có công hiệu gì, có thể khiến cho ông cụ nhà họ Trương – người từng trải qua muôn vàn gian khổ cũng kích động thành bộ dạng này.
Lúc này, Sở Hạo Vũ chậm rãi đưa một ngón tay lên, nói.
“Một trăm triệu tệ!”
Lập tức đám ông lớn Tân Hải ở bên cạnh đều hít sâu một hơi.
Một viên thuốc như vậy mà lại có giá một trăm triệu tệ, sao không đi ăn cướp luôn đi!
Suy nghĩ của Trương Trung Hán hoàn toàn khác với những người không hiểu chuyện kia, lúc nghe cái giá này, trái tim như sắp ngừng đập.
Quá rẻ rồi!
Một trăm triệu tệ đã có thể mua được đan dược như thế.
Phải biết rằng, Sinh Sinh Tạo Hóa Đan mà Sở Hạo Vũ luyện ra, có thể giúp một võ sĩ Ám Kình nhảy vọt thăng cấp, bước vào cảnh giới tông sư Hóa Kình.
Giá trị của một tông sư Hóa Kình không phải một trăm triệu tệ là có thể đánh giá được.
Có điều Trương Trung Hán cũng sẽ không dễ dàng nói ra điểm này, mặc dù Trương Trung Hán làm việc hơi manh động, nhưng cụ ấy sống hơn nửa đời người nên vẫn có thể hiểu đạo lý mang ngọc mắc tội!
“Đại sư Sở, tôi có thể mua hết toàn bộ số đan dược này không?”
Trương Trung Hán đi đến bên cạnh Sở Hạo Vũ, hạ thấp giọng nói, chỉ sợ bị người xung quanh nghe thấy.
“Không được, ông mua rồi làm sao đẩy mạnh tiêu thụ được, lần này tôi muốn làm một dây chuyền sản nghiệp, tạo nên sự hỗ trợ về kinh tế liên tục cho tôi”, Sở Hạo Vũ cười nói, không đồng ý với thỉnh cầu của Trương Trung Hán.
Trong lòng Trương Trung Hán hơi thất vọng.
“Haiz, nếu đã như thế… Không biết mọi người ở đây có hứng thú với đan dược này không? Giao dịch ngay tại chỗ thì có thể lấy đi!”, Trương Trung Hán cao giọng nói, cổ động những ông lớn của Tân Hải đang tham gia tiệc sinh nhật của Trương Khả.
Thế nhưng Trương Trung Hán hô to mấy câu cũng không có ai lên tiếng, bầu không khí lập tức rơi vào bế tắc.
Dẫu sao bỏ ra một trăm triệu tệ để mua một viên thuốc có lai lịch không rõ ràng, đối với những nhà kinh doanh tính toán thông minh như bọn họ mà nói thì không đáng lắm!
“Đây…”
Trương Trung Hán cũng không ngờ xung quanh lại im lặng như tờ, nhưng ngẫm nghĩ thì cũng hiểu.
Bọn họ không rõ hiệu quả của Sinh Sinh Tạo Hóa Đan này.
Sở Hạo Vũ thấy tình hình như thế, cũng trầm tư suy nghĩ chốc lát.
“Thế này đi, tôi chọn ra mười người, tặng miễn phí cho họ một viên đan dược để uống, sau đó tùy ý các người lựa chọn có mua hay không!”, Sở Hạo Vũ dặn dò, rồi chỉ tay vào hai người Tôn Thị Phi và Hoa Tam Đức làm người thử thuốc.
Sau đó lại chỉ vào những người như Cao Lam, Bành Hướng Đông, Hàn Lâm Huy…
Có lẽ so sánh tài sản tiền bạc thì bọn họ không sánh được với phần lớn đại gia của Tân Hải có mặt ở đây, nhưng thứ bọn họ có là mạng lưới giao thiệp riêng biệt của mỗi người.
Nhất là Hoa Tam Đức trong số đó!
Các ông lớn Tân Hải tham dự hoặc ít hoặc nhiều đều đã từng nghe đến danh tiếng của thần y Tam Đức này, ai cũng muốn tạo mối quan hệ với thần y có khả năng cải tử hồi sinh.
“Ôi, vậy mà tôi lại có cơ hội uống đan dược của đại sư Sở!”
Tôn Thị Phi hơi kích động, mặc dù ông ta đã lớn tuổi, nhưng mỗi lần đối mặt với Sở Hạo Vũ thì cứ như một đứa trẻ không kìm nén được sự kính mến trong lòng.
Nhất là lần trước, nghe nói Trương Trung Hán có được đan dược do Sở Hạo Vũ luyện chế, ông ta vẫn luôn muốn xin một viên để thử xem, nhưng Trương Trung Hán không đồng ý.
Còn Hoa Tam Đức lại không hiểu lắm.
Theo dược lý mà nói thì một viên thuốc nhỏ như vậy có hiệu quả thần kỳ thế nào đi nữa cũng phải uống một khoảng thời gian mới có hiệu quả, vậy Sở Hạo Vũ bảo bọn họ thử thuốc là có ý gì?
Trên thế giới này chắc sẽ không có linh dược hiệu quả nhanh chóng gì đó chứ!
Sau khi Hoa Tam Đức lấy một viên đan dược trong hộp gỗ ra, để nó ở trong tay rồi nhìn đi nhìn lại, không nhìn ra được thành phần cụ thể, có điều lòng bàn tay rất mát, hơn nữa còn tản ra một mùi hương đi vào lòng người.
“Mời dùng!”
Sở Hạo Vũ giơ tay, ra hiệu cho mấy người đó uống vào.
Tôn Thị Phi uống đầu tiên, đám người Cao Lam sau khi do dự một hồi thì cũng nuốt vào miệng, Hoa Tam Đức quan sát chừng nửa phút mới lựa chọn uống.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!