Mấy người Thẩm Hàn không thèm để ý nữa, mà đi tới tầng thượng rồi đưa mắt nhìn ra, khung cảnh quá đỗi nguy nga lộng lẫy, mặc dù bữa tiệc bên dưới tầng đã được bài trí vô cùng hoa lệ, thế nhưng sau khi lên tầng thì mới thật sự cảm thấy khí thế của gia tộc giàu có!
Đèn treo ngọc bích phía trên cao thắp sáng cả bữa tiệc, khiến nó trông giống như một thành phố không có màn đêm, những người mặc vest đi giày da đang đứng thành nhóm trò chuyện rôm rả.
“Mau nhìn kìa, đó là chủ tịch thành phố Tân Hải - Cao Lam, nghe nói mới được điều tới từ Yến Kinh, gần đây các dự án khai thác công nghiệp của Tân Hải đều là do ông ấy xét duyệt hết”.
“Đó không phải Cục trưởng Bành Hướng Đông sao? Đảm nhiệm chức vụ Cục trưởng Cục Công an của thành phố Tân Hải chúng ta ngót nghét hai mươi năm rồi, phá được kha khá các vụ án lớn, bên trên không nỡ để cho ông ấy nghỉ hưu, có thể nói rằng mạng lưới quan hệ phân bố khắp các lĩnh vực trên toàn thành phố, thậm chí còn có cả tỉnh ngoài nữa”.
“Mau xem, người đang cầm ly rượu kia là viện trưởng bệnh viện thành phố Tân Hải - Hàn Lâm Huy, đừng nhìn ông ta chỉ là một viện trưởng bệnh viện mà lầm, ai mà lại chẳng có lúc ốm đau bệnh tật, ông ta cũng là một người không thể đắc tội”.
Đám cậu chủ Tân Hải nhỏ giọng bàn tán, bọn họ không dám tuỳ tiện tiến lên trước chào hỏi mấy người này, dù gì vai vế và thân phận cũng có cách biệt quá lớn, bọn họ chẳng qua chỉ là đi theo bố mới có thể tiến vào nơi này mà thôi.
Thế nhưng khi bọn họ chỉ dám đứng yên tại chỗ nhỏ tiếng bàn luận thì Thẩm Hàn lại bước sang bên cạnh.
Thẩm Hàn vậy mà lại công khai trò chuyện cùng với Cao Lam.
Điều này khiến cho bọn họ ngạc nhiên tới mức suýt thì rớt cằm.
“Cậu chủ Thẩm, ban nãy anh nói gì với chủ tịch thành phố vậy?”, đợi sau khi Thẩm Hàn trở lại, có người nóng lòng dò hỏi Thẩm Hàn.
“Không có gì, năm ngoái đã làm quen trong buổi tiệc rượu ở Yến Kinh rồi, chỉ là đến chào hỏi mà thôi”.
Thẩm Hàn nói với vẻ dương dương tự đắc, có điều vừa mới nghe thấy hai chữ Yến Kinh, đám cậu chủ Tân Hải này đã trợn tròn mắt.
Trên bản đồ Hoa Hạ, Tân Hải chẳng qua chỉ là một vùng đất chật hẹp nằm sát biển mà thôi, còn Yến Kinh lại là trung tâm của Hoa Hạ, kinh tế, nhân văn, địa lí, mỗi một phương diện đều đại diện cho đỉnh cao của Hoa Hạ.
Đặc biệt là tiệc Bách Gia Yến của Yến Kinh trong lời đồn!
Cứ cách ba năm sẽ tổ chức một lần, quy mô của nó tương đương với một hội nghị thượng đỉnh quy tụ tất cả các gia tộc giàu có của cả Hoa Hạ.
Đương nhiên, những cậu chủ này cũng không dám có tham vọng quá cao, suy cho cùng dù có là nhà họ Trương ở Tân Hải, ngay cả tư cách để qua cửa cũng không có.
Sở Hạo Vũ đứng bên cạnh, sau khi nghe mấy cậu chủ này bàn tán, đặc biệt là vấn đề liên quan đến Yến Kinh thì nhíu mày, giống như nghĩ tới một chuyện gì đó trong quá khứ, có điều anh cũng tỉnh táo lại rất nhanh, tiếp tục tìm kiếm bóng dáng Trương Khả.
Sở Hạo Vũ không giống với mấy cậu chủ này, chỉ muốn nhìn xem vẻ ngoài của cô chủ nhà họ Trương kia ra làm sao.
Trước đây Trương Khả vẫn thường xuyên chạy tới Vân Thâm Bất Tri Xứ, gương mặt đó Sở Hạo Vũ sắp nhìn tới mức phát phiền luôn rồi.
Đúng vào lúc này, Diệp Kiệt An phát hiện ra hai ông lão đang ngồi trong góc.
“Hai ông lão đó là ai vậy, sao tôi chưa từng thấy bao giờ nhỉ? Người từ tỉnh ngoài tới sao?”, Diệp Kiệt An thì thầm, mấy người bên cạnh và Thẩm Hàn cũng nhìn theo hướng ngón tay của Diệp Kiệt An.
“Một người mặc bộ đồ đại cán màu lam thẫm, một người mặc trường bào màu xám, rõ ràng không hề ăn nhập với buổi tiệc rượu toàn đồ vest và giày da này, có điều tuy hai ông lão này thoạt nhìn đã có tuổi nhưng lưng vẫn rất thẳng, tinh thần dồi dào.
“Đợi chút, ông lão mặc trường bào màu xám kia không phải là…? Đạo trưởng Tôn của núi Long Hổ - Tôn Thị Phi!”
Thẩm Hàn kinh ngạc không thôi, trước khi đến đây, vốn dĩ hắn còn cho rằng nhà họ Trương nhiều nhất chỉ có thể mời được một số thương gia giàu có và cán bộ cấp cao của Tân Hải tới mà thôi, thật không ngờ còn mời được cả cao nhân trên núi Long Hổ tới.
Thẩm Hàn hoài nghi liệu có phải mình nhìn nhầm rồi không.
Tuy nhiên, khi ánh mắt của hắn nhìn về phía ông lão mặc đồ đại cán thì hoàn toàn trở nên ngây dại.
“Không phải chứ, người đó lẽ nào… sao cụ ấy lại đến Tân Hải để tham gia tiệc rượu của nhà họ Trương?”
“Là ai vậy?”
Những người khác hoài nghi hỏi, bọn họ không có hiểu biết nhiều về núi Long Hổ gì đó, thế nhưng nhìn vào giọng điệu của Thẩm Hàn, vị đạo trưởng Tôn đó có lẽ là một nhân vật lớn, đương nhiên họ cũng trở nên hiếu kỳ về thân phận của ông lão còn lại kia.
“Không thể nào, ngay cả nhà họ Thẩm bọn tôi cũng chưa chắc mời tới được, vị thần y đó sao lại xuất hiện tại nơi này cơ chứ?”
“Thần y?”
“Chính là Hoa Tam Đức, có lẽ không có nhiều người ở đây từng nghe nói tới cái tên này, bởi vì cụ ấy là nhân vật cấp đại sư trong lĩnh vực Đông y, chủ yếu hoạt động bên Yến Kinh!”
Thẩm Hàn giải thích, có điều trong lòng đã chấn động tới cực điểm.
Xem ra lần này sau khi trở về, nhà họ Thẩm phải đánh giá lại từ đầu thực lực của nhà họ Trương ở Tân Hải này rồi!
Đúng vào lúc này, hai ông lão đó đồng loạt quay người về hướng này, giống như nhìn thấy gì đó rồi bước lại gần.
“Anh Thẩm, bọn họ, bọn họ…hình như đang đi về phía chúng ta!”
Diệp Kiệt An vừa bị doạ sợ thất thần khi nghe Thẩm Hàn nói ra thân phận của hai ông lão này, khi nhìn thấy hai người này tiến lại gần thì tim cũng đập điên cuồng không thôi.
Lẽ nào giống với chủ tịch thành phố Cao Lam, hai ông lão này cũng quen biết với Thẩm Hàn?