Sở Hạo Vũ nhìn Thẩm Hàn trước mặt.
Anh không quen biết người này, thế nhưng ánh mắt của đối phương rất không thiện chí.
Sở Hạo Vũ không đáp lại câu nói của Thẩm Hàn, mà đi sang một bên.
“Cậu chủ Thẩm, người này làm gì có thân phận gì đâu, đi theo cô chủ nhà họ Lý trà trộn vào đây mà thôi, nghe nói là tài xế của ông cụ nhà họ Trương”.
Bên cạnh có người giới thiệu với Thẩm Hàn, Thẩm Hàn nghe tới đây thì ánh mắt chợt thay đổi.
Tài xế của Trương Trung Hán?
Trước kia Trương Trung Hán ở trong quân đội cũng có tiếng nói, thế nhưng sau này bởi vì trong nhà xảy ra chuyện, đắc tội với lãnh đạo cấp cao của quân khu nên đã rút khỏi quân đội, bởi vì điều đó nên vệ sĩ và tài xế bên cạnh Trương Trung Hán đa phần cũng đều là người xuất ngũ từ trong quân đội.
“Người anh em, hoá ra ở trong quân khu nào đó hả?”, Thẩm Hàn cười nói.
Vốn dĩ lần này bởi vì phạm lỗi trong quân đội nên tâm trạng của Thẩm Hàn cũng không được tốt cho lắm, không ngờ tới tham gia tiệc rượu nhà họ Trương ở Tân Hải lại gặp phải một kẻ ngáng đường mình… Nếu đổi lại là ngày thường, loại người như Sở Hạo Vũ đã bị hắn cho một trận từ lâu rồi.
Có điều nếu như đối phương đã không nói lời nào như vậy thì hắn cũng không tiện tiếp tục làm phiền nữa.
Thẩm Hàn đi đến một bên khác, bắt đầu chuyện trò cùng với đám cậu chủ Tân Hải đang có mặt tại sảnh tiệc.
Đặc biệt khi đối diện với mấy người Diệp Kiệt An, hắn đương nhiên cũng ra vẻ cao ngạo, mặc dù đôi bên đều cùng một thế hệ, thế nhưng chắc chắn Thẩm Hàn hắn không cùng đẳng cấp với mấy người này.
“Mấy người đã nghe nói gì chưa, Tân Hải vừa xuất hiện một vị cao nhân tên là đại sư Sở, nghe đồn có phong thái thần tiên, bởi vì có người này giúp đỡ nên nhà họ Trương mới có thể xoay chuyển trời đất, hoàn toàn ngồi vững trên vị trí thế gia số một Tân Hải”.
Đúng vào lúc này, có người bàn tán đến chuyện lớn mới phát sinh gần đây tại Tân Hải.
“Đại sư Sở? Sao tôi chưa từng nghe nói đến cái tên này vậy?”, Thẩm Hàn nghi hoặc hỏi.
“Anh không biết sao, nghe nói vị đại sư đó đã làm náo loạn nhà hàng nhà họ Lâm, cụ thể đã phát sinh chuyện gì thì tôi cũng không rõ, chỉ có các lãnh đạo cấp cao thật sự tới tham gia buổi tiệc rượu hôm đó thì mới biết được”, Diệp Kiệt An nói với vẻ trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Hắn cũng chỉ nghe được chút thông tin từ trong miệng bố mình, có điều mỗi lần hắn muốn hỏi kỹ thì bố hắn lại giữ kín như bưng, không dám nói thêm vài câu.
“Ồ, thần bí đến vậy sao?”
“Đúng là như thế”.
Diệp Kiệt An khẳng định chắc nịch, mấy cậu chủ đứng bên cạnh cũng gật đầu, bố của bọn họ sau khi trở về cũng có nhắc đến cái tên đại sư Sở này.
Thẩm Hàn nghe vậy thì không bày tỏ ý kiến gì, có điều hắn vẫn không tin Tân Hải lại có một người có bản lĩnh lớn như vậy.
Lý Mộc Uyển bên cạnh cũng vểnh tai nghe được những thông tin vỉa hè này.
“Đại sư Sở? Sao mình chưa từng nghe bố nhắc đến nhỉ?”
Trong lòng Lý Mộc Uyển hoài nghi, bởi vì buổi tiệc rượu lần trước nhà họ Lâm không mời bố cô ta – Lý Bang, vậy nên có một số chuyện nhà họ Lý không biết rõ.
“Đừng nói đến đại sư Sở gì đó nữa, đi, theo tôi lên tầng trên nhìn xem cô chủ nhà họ Trương kia rốt cuộc có vẻ ngoài như thế nào”, Thẩm Hàn phất tay, rủ mấy người cùng đi lên tầng cao hơn của khách sạn Tân Hải.
“Chuyện này không hay lắm thì phải”.
Trương Nghĩa Quân cũng coi như một người có đầu óc, bởi vì có rất nhiều người được mời đến, nên không sắp xếp tất cả ở cùng một chỗ mà phân ra theo đẳng cấp. Thân phận của mỗi một người đang ngồi ở tầng phía trên đều không hề tầm thường, hơn nữa vai vế cực kỳ lớn, thế hệ sau như bọn họ không dám tuỳ tiện lên tầng.
“Sợ cái gì, đi cùng tôi là được rồi”, Thẩm Hàn vỗ ngực, sau đó bước lên cầu thang phía bên cạnh.
Đương nhiên, kỳ thực Thẩm Hàn cũng có tâm tư của riêng mình.
Gần đây, nhà họ Trương có thể nói là vô cùng phát triển ở Tân Hải, khiến cho rất nhiều thế lực muốn được kết giao, mà trong tất cả sản nghiệp của nhà họ Trương, thứ đáng tiền nhất vừa hay lại là ngọn núi Nam Sơn.
Trước khi Thẩm Hàn tới Tân Hải đã dự tính phải làm quen cô chủ nhà họ Trương cho tử tế, xem thử có khả năng kết bạn gì đó hay không.
Dù gì nhà họ Thẩm cũng đang ngấp nghé tới ngọn núi đó.
Lý Mộc Uyển đứng bên cạnh nhìn thấy động tĩnh của Thẩm Hàn, vốn dĩ muốn đi theo lên tầng, thế nhưng vừa nghĩ tới quan hệ giữa nhà họ Lý và nhà họ Lâm khi trước, lần này nhà họ Trương không truy cứu quả thực không dễ dàng gì.
“Vẫn nên dựa theo quy định, đừng gây rối gì nữa”.
Lý Mộc Uyển kìm nén sự hiếu kỳ trong lòng, sau đó không đi theo mấy người Thẩm Hàn lên tầng nữa.
Có điều Lý Mộc Uyển lại phát hiện ra bóng dáng của Sở Hạo Vũ bên trong đám người Thẩm Hàn.
“Ơ? Anh đi theo chúng tôi làm gì?”
Thẩm Hàn trừng mắt nhìn Sở Hạo Vũ, ánh mắt không thân thiện chút nào, trước kia trong câu chuyện của Diệp Kiệt An, hắn cũng biết được chuyện phát sinh khi Sở Hạo Vũ đến trước cửa phòng tiệc.
Không có giấy mời mà còn muốn lẻn vào bữa tiệc của nhà họ Trương?
“Tại sao lại là đi theo anh, rõ ràng tôi đi trước mặt anh, không phải mấy người mới đang đi theo tôi hay sao?”, Sở Hạo Vũ cười nói.
“Anh!”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!