Thời gian chớp nhoáng, lại hai tiếng trôi qua, lúc này đã là sáu giờ tối.
Còn nửa tiếng nữa là đến tiệc sinh nhật của Trương Khả.
Vừa mới lên đèn, khách sạn Tân Hải tựa như một tòa lâu đài không có ban đêm bên cạnh bãi biển, toát lên hơi thở vàng son lộng lẫy.
Dưới sảnh của khách sạn Tân Hải là một khoảng đông nghịt, khách khứa khắp nơi ùn ùn kéo đến, xe cộ kín mít.
Cuối cùng Sở Hạo Vũ cũng đến nơi.
“Phía trước, mau tránh ra!”
Có lẽ là vì quá đông đúc, thậm chí đường đi bộ cửa cổng khách sạn Tân Hải cũng có xe lái lên, nên bị kẹt đường ở phía trước.
Trong đó, một chiếc Maserati theo phía sau Sở Hạo Vũ, bấm còi inh ỏi.
Nghe thấy tiếng động phía sau, Sở Hạo Vũ lười quay đầu lại nhìn.
“Này, thằng nhóc, muốn ăn đòn hả?”
Người đàn ông trên xe nhíu mày, trong lòng khó chịu, hôm nay là tiệc sinh nhật của cô chủ nhà họ Trương, không dễ gì hắn mới có cơ hội làm quen, không thể đến trễ được.
Thanh niên phía trước đi ung dung chậm rãi, sắp khiến hắn sốt ruột đến mức sắp phát điên.
Thế nhưng ở đây, hắn không dám làm gì đối phương.
Dẫu sao, đây cũng là Tân Hải, là địa bàn của nhà họ Trương, không thể tùy tiện gây sự, nếu đổi lại là chỗ khác, hắn sớm đã xả cục tức này rồi.
Cứ như vậy đến cổng khách sạn.
Sau khi hắn tốn thời gian dài để đậu xe, lúc quay lại muốn tìm người chặn đường vừa nãy, thì không còn thấy bóng dáng đâu nữa.
“Đừng để tao nhìn thấy mày, thằng ranh!”
Hắn thầm nhủ, rồi đi vào chỗ thang máy, chuẩn bị lên tầng.
Còn Sở Hạo Vũ đã đến tầng năm mươi của khách sạn Tân Hải, tầng tổ chức buổi tiệc sinh nhật.
Vốn dĩ khách sạn này là sản nghiệp của Trương Nghĩa Quân, để tổ chức tiệc mừng sinh nhật cho con gái, Trương Nghĩa Quân cũng không hề keo kiệt, dùng toàn bộ ba tầng cao nhất là tầng năm mươi, năm mươi mốt, năm mươi hai làm sảnh tiệc.
“Hôm nay là con gái của ông Trương tròn hai mươi tuổi, này, ông Trương cũng coi như tiếng tăm lừng lẫy ở Tân Hải đấy”.
“Còn không phải sao, nghe nói nhà họ Lâm cũng bị ông ta đánh bại rồi”.
“Quả nhiên là người đàn ông thủ đoạn, có thể một tay che trời ở Tân Hải, chỉ là không biết, cô chủ họ Trương trông thế nào?”
Vừa đi ra khỏi thang máy, Sở Hạo Vũ nghe thấy lời bàn tán của mấy nam thanh niên xung quanh.
Bởi vì buổi tiệc lần này phạm vi mời rất rộng, gần như bao gồm cả Tân Hải, thậm chí còn có rất nhiều ông lớn trong giới kinh doanh của thành phố lân cận, nhưng bọn họ chỉ qua lại với với Trương Nghĩa Quân và Trương Trung Hán, nên chưa biết gì về cô chủ họ Trương này.
Đương nhiên, điều này cũng liên quan đến việc Trương Khả không thích tụ tập nơi đông người.
Cách giáo dục của Trương Trung Hán khiến cho Trương Khả không có quá nhiều vẻ mong manh của cô chủ nhà giàu có.
Sở Hạo Vũ đi dọc theo hành lang, đến cửa phòng tiệc, lúc định đi vào thì lại bị người khác ngăn lại.
“Anh này, xin trình thiệp mời”, nhân viên tiếp đón nói một cách cung kính.
“Còn cần thiệp mời à?”
Sở Hạo Vũ sững sờ, Trương Khả cũng chưa từng đưa cho anh thiệp mời gì đó, chỉ nói lúc đến cứ điện thoại cho cô ấy, cô ấy đích thân đến đón.
Đám nhân viên phụ trách tiếp khách ở bên cạnh cũng bị Sở Hạo Vũ chọc cười.
Tham gia tiệc sinh nhật của cô chủ nhà họ Trương, không cần thiệp mời thì có thể vào phòng sao?
Họ còn cho rằng không ai dám đến đây thừa nước đục thả câu, không ngờ lại có người muốn trà trộn vào thật.
Sở Hạo Vũ bị chặn ngoài cửa, thấy tình hình không ổn lắm nên vội lấy điện thoại, gọi cho Trương Khả.
Không ai nghe máy…
Lần này lớn chuyện rồi!
Sở Hạo Vũ cũng không làm khó những nhân viên tiếp đón này, suy cho cùng bọn họ đều làm việc theo tuần tự mà thôi.
Đúng lúc này, bên cạnh có mấy nam thanh niên đang bước vào phòng, thấy động tĩnh bên này cũng đi qua hóng hớt.
“Anh bạn, ở đâu tới thế, không cẩn thận làm mất thiệp mời à?”, trong số đó, một thanh niên dẫn đầu, hỏi thăm.
“Tôi nhìn bộ dạng của anh ta, căn bản là không biết có thiệp, nói không chừng người này muốn trà trộn vào để ăn uống miễn phí”, mấy người đi bên cạnh thấp giọng nói, mặc dù âm thanh nói chuyện không lớn, nhưng vẫn truyền đến tai những người xung quanh.
Mọi người không hẹn mà cùng nhìn sang phía Sở Hạo Vũ.
“Anh đi thông báo với cô chủ của các anh một tiếng, nói cô ấy ra đón tôi là được”, Sở Hạo Vũ hờ hững nói.
“Ha ha”.
Nghe đến đây, đám thanh niên kia lại bật cười thành tiếng, trong đó có một tên rất vênh váo.
Hắn tên là Diệp Kiệt An, con độc nhất của Diệp Hào – chủ tịch Công nghiệp nặng Cửu Long, sản nghiệp ngành công nghiệp hóa chất lớn nhất Tân Hải, bởi vì thân phận này cho nên hắn rất nổi tiếng ở Tân Hải, vô cùng được chào đón, bình thường thích kết giao với con cháu nhà giàu.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!