“Haiz, để tôi xem thử, quẹt không được thông tin thật à? Không đúng, màu sắc này...”, quản lý Bành lặp lại thao tác trên máy tính, sau đó chìm trong suy nghĩ.
“Loại lừa đảo này nên gọi thẳng cho cảnh sát, sau đó đuổi đi mới đúng, cửa hàng của các người là cửa hàng quần áo cao cấp đấy!”, anh Bạch liên tục tạo áp lực cho cửa hàng quần áo.
Hắn đã nghĩ xong kịch bản phần sau, tiếp đó người đàn ông trẻ tuổi này sẽ bị đuổi ra khỏi cửa hàng, sau đó hắn sẽ thuận lợi tặng quần áo, để cô gái này biết cái gì gọi là sức mạnh của đồng tiền.
Thường xuyên qua lại mà còn không biết bản thân bị lừa!
“Màu trắng bạc, không quét được thông tin, không phải đấy chứ... Lẽ nào, đây là thẻ nội bộ?”
Quản lý Bành kiểm tra lại vài lần, sau đó mày mò máy tính một hồi, vẻ mặt càng thêm kinh hãi.
Cửa hàng quần áo này của anh ta chẳng qua chỉ là một cửa hàng nhỏ dưới trướng nhà họ Trương, vì vậy có rất nhiều chuyện nội bộ anh ta không hiểu rõ, nhưng những chuyện quan trọng, quản lý Bành vẫn không dám quên.
Cho dù đám nhân viên không biết, nhưng anh ta nhất định phải biết rõ.
Có một loại thẻ nội bộ ở thành phố Tân Hải, không giống với thẻ thành viên trong cửa hàng của bọn họ, đó là thẻ nhà họ Trương mới phát hành một tuần trước.
“Cái này, quẹt, quẹt được rồi!”, quản lý Bành run rẩy nói.
Sau khi hệ thống được nâng cấp, thông tin trong thẻ liền hiện ra.
Quả nhiên là thẻ nội bộ mới được phát hành, thẻ này chỉ có lãnh đạo cấp cao thực sự ở Tân Hải mới được sử dụng.
Hơn nữa, nghe nói ngay cả chủ tịch thành phố Tân Hải cũng chỉ có hai chiếc thẻ này, một chiếc là ông ta dùng, chiếc còn lại là vợ của chủ tịch thành phố.
Có thể thấy, chiếc thẻ trắng bạc nội bộ này quý giá thế nào!
“Không thể nào, tôi chưa từng thấy chiếc thẻ thành viên nào như thế này!”, anh Bạch hét ầm lên như một con chó điên.
“Xin lỗi, là do hệ thống của chúng tôi chưa được nâng cấp, đó là lỗi của chúng tôi”, quản lý Bành giải thích, thậm chí còn đưa ra một phương án: “Nếu anh muốn, chúng tôi sẽ miễn cho anh chi phí lần này”.
Đây là người có thẻ nội bộ đấy! Cùng đẳng cấp với chủ tịch thành phố Tân Hải, quản lý Bành không dám đắc tội, sợ nói sai gì đó.
“Không cần”, Sở Hạo Vũ lắc đầu nói.
Sau một hồi giải thích, quản lý cửa hàng liên tục xin lỗi Sở Hạo Vũ, còn tặng cho Hoàng Mộng Đình một chiếc khăn quàng phiên bản giới hạn để tạ lỗi.
“Anh Bạch, em cũng muốn chiếc khăn quàng đó!”
Lúc này, người phụ nữ trong lòng anh Bạch không thể ngồi yên được nữa, nhìn thấy đối phương mua thứ này thứ kia, trong lòng cảm thấy vô cùng bất mãn.
“Lấy cho tôi cái y như vậy!”, anh Bạch xua tay nói.
“Xin lỗi anh, chiếc khăn làm bằng lụa thủ công nguyên chất này không phải để bán!”, quản lý Bành từ chối.
“Hừ? Dựa vào cái gì mà cậu ta được mua, tôi lại không được mua?”, anh Bạch không chịu bỏ qua.
“Bởi vì anh ấy là khách VIP nội bộ của chúng tôi, anh ấy có thẻ nội bộ cấp cao, tất nhiên được hưởng các dịch vụ khác. Ngoài ra, thưa anh, nếu anh còn tiếp tục làm ồn nữa thì tôi có quyền gọi bảo vệ đến đấy”, quản lý Bành nghiêm mặt nói: “Cho dù anh là khách VIP của cửa hàng thì cũng làm ơn giữ im lặng”.
“Anh... anh...”
Anh Bạch tức đến nỗi nói không nên lời!
Những khách hàng khác cũng nhìn người đàn ông trung niên bụng phệ này như một trò đùa.
Lúc đầu còn muốn dùng tiền mua chuộc cô gái của người khác, thật không ngờ người đàn ông của người ta còn đẳng cấp hơn hắn, chỉ là không muốn thể hiện nên tiện tay lấy ra chiếc thẻ VIP cấp cao hơn!
Không thể nghe lời bàn tán của những người xung quanh nữa, anh Bạch và người phụ nữ bên cạnh vội vàng rời khỏi cửa hàng.
Lần này đúng là mất hết mặt mũi!
“Hoan nghênh quý khách lần sau lại tới!”, quản lý Bành nói với Hoàng Mộng Đình, sau đó cung kính cười với Sở Hạo Vũ.
“Hay là mua thêm vài cái nữa? Coi như là mình tặng cậu”.
Sở Hạo Vũ đề nghị, dù sao thì chiếc thẻ này cũng là do nhà họ Trương tặng anh, có vẻ như có rất nhiều tiền trong đó, mà bình thường anh cũng không cần mua gì cả.
Thấy Hoàng Mộng Đình rất thích quần áo ở cửa hàng này, Sở Hạo Vũ cũng cảm thấy rất hợp.
“Không cần đâu, như vậy đủ rồi!”
Nói thêm vài câu, Hoàng Mộng Đình vẫn không muốn Sở Hạo Vũ tiếp tục trả tiền cho cô ấy nữa. Dù sao thì cô ấy cũng không muốn giống như người phụ nữ trong lòng anh Bạch lúc nãy.
Hoàng Mộng Đình vẫn hiểu nguyên tắc có làm thì mới có ăn.
Sau khi Hoàng Mộng Đình từ chối, Sở Hạo Vũ cũng không tiện nói thêm nữa, hai người cùng ra khỏi cửa hàng quần áo.
Quản lý Bành đứng ở cửa, nhìn Sở Hạo Vũ rời đi.
Không lâu sau, vì cảm thấy thẻ nội bộ quá kỳ lạ, sao ở cửa hàng nhỏ như chỗ anh ta lại có thể gặp phải chuyện này chứ. Quản lý Bành cũng tò mò, đi tới máy tính, kiểm tra thông tin thẻ nội bộ vừa nãy.
“Số thẻ này có lẽ được đặt riêng, kết hợp chữ latin và dãy số, quả nhiên là cao cấp”, quản lý Bành thì thầm, nhìn chằm chằm vào số thẻ trên màn hình.
“TruongKha520?”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!