Người đàn ông bụng phệ khẽ cười, hắn gặp quá nhiều người như hai người này rồi.
Nhìn mặt có vẻ là người yêu vẫn còn đang đi học, chỉ cần tốn chút tiền cho người phụ nữ thì hắn tin trên đời này không có gì là không thể đá người này chạy đến ôm đùi người kia.
“Ngay cả bộ đồ bạn gái thích còn mua không nổi nữa là. Ha ha, này nhóc, cậu không mua nổi thì không cho phép tôi tặng à?”, người đàn ông chế nhạo nói, gương mặt bày ra vẻ giễu cợt.
“Anh Bạch, em cũng muốn lấy bộ này, cả bộ kia nữa”, người phụ nữ trong lòng anh Bạch cũng cố làm ra vẻ khoe khoang nói.
“Được rồi, tôi đi thay đồ, lát nữa phải đi ngay rồi”.
Hoàng Mộng Đình nhíu mày, tâm trạng đang tốt lại bị đối phương phá hỏng.
Các khách hàng xung quanh cũng lắc đầu, người đàn ông này quá hống hách, người yêu người ta ra ngoài dạo phố thế mà còn muốn đập chậu cướp hoa.
Nhưng cô gái này cũng rất có khí phách không giống người phụ nữ tựa vào lòng người đàn ông kia, toàn vì tiền.
“Ai nói tôi không mua được chứ?”, Sở Hạo Vũ bỗng lạnh lùng nói.
“Chỉ dựa vào cậu sao?”, người đàn ông khẽ cười không tỏ rõ ý kiến.
“Đừng mua, Sở Hạo Vũ, cũng chỉ mặc thử thôi, mình không thích mặc mấy kiểu thế này”, Hoàng Mộng Đình nói với Sở Hạo Vũ.
“Đúng thế, anh xem bạn gái của anh đã nói vậy rồi đó. Haizz, mua xong mấy bộ này chắc hết sạch tiền lương mấy tháng của anh nhỉ”, người phụ nữ trong lòng anh Bạch cũng chớp mắt nói.
“Em gái, anh đã nói rõ rồi đấy, nếu đi theo anh thì một tháng ít nhất em sẽ có được năm mươi nghìn tệ”, anh Bạch hào phóng nói.
Lúc này Sở Hạo Vũ lấy một tấm thẻ trong ngực ra đưa cho nhân viên bán hàng.
“Cô quẹt thẻ cho mấy bộ đồ này đi”, Sở Hạo Vũ nói.
“Đừng chứ người anh em, loại đàn ông này cố ý khiêu khích anh đó, anh tội gì phải chấp nhặt như thế”.
Nhân viên hạ thấp giọng xuống khuyên can, mặc dù cô ta là nhân viên bán hàng nhưng gặp phải tình huống này, vốn dĩ có thiện cảm với cô gái dễ thương Hoàng Mộng Đình này nên cô ta cũng có ý tốt nhắc nhở Sở Hạo Vũ.
“Được lắm chàng trai, còn dám trả tiền thật à, e là phải làm việc vất vả lắm mới tiết kiệm được nhỉ?”, người đàn ông khinh thường nói.
Mặc dù vẻ ngoài của Hoàng Mộng Đình không phải là quá xinh đẹp nhưng ngũ quan tinh xảo không chê vào đâu được, hơn nữa hắn lại thích kiểu con gái có vẻ ngoài như học sinh cấp hai này, nhất là người có vẻ ngoài hệt như búp bê hoạt hình, đứng trong đám đông rất bắt mắt.
“Không sao, cứ quẹt thẻ đi”, mặt Sở Hạo Vũ không cảm xúc, nói xong còn nhìn đồng hồ trên điện thoại.
“Được thôi”.
Nhân viên cũng chỉ đành đồng ý với yêu cầu của Sở Hạo Vũ, dù sao cũng là Sở Hạo Vũ chủ động muốn tiêu tiền, cô ta cũng không thể từ chối.
“Khoan đã, hình như thẻ này là thẻ thành viên của cửa hàng chúng tôi?”
Nhân viên nhận thẻ từ trong tay Sở Hạo Vũ nhìn đi nhìn lại nhiều lần, cô ta để ý thấy logo được in trên tấm thẻ giống hệt với logo trên thẻ thành viên được phát hành trong cửa hàng.
Nhưng cô ta chưa từng thấy màu này bao giờ.
Thẻ màu bạc trắng như được làm ra từ vật liệu đặc biệt gì đó, sờ vào lại có cảm giác thô rát nhân tạo.
Hình như thẻ thành viên trong cửa hàng không có loại thẻ như vậy mà nhỉ.
“Tôi xem thử, không được, sao lại không quẹt được thông tin?”
Thử quẹt lại mấy lần nhưng màn hình vẫn không hiển thị thông tin người dùng, ánh mắt nhân viên đó nhìn Sở Hạo Vũ cũng dần trở nên khác lạ.
“Ha ha, là tên lừa đảo à?”
Anh Bạch lắc đầu, hắn vẫn cứ nghĩ thanh niên này cũng gan dạ và bản lĩnh.
Đi đến chỗ thanh toán, hắn nhìn chằm chằm vào tấm thẻ từ trong tay nhân viên.
“Cậu lấy thẻ tập gym ở đâu để làm thẻ mua đồ phải không?”
Ngay lập tức, người vây xem xung quanh đều nhìn Sở Hạo Vũ với ánh mắt phức tạp.
“Con bé Trương Khả đó đang chơi mình sao?”
Sở Hạo Vũ cũng cảm thấy khó hiểu, mấy ngày trước Trương Khả cố ý đến Vân Thâm Bất Tri Xứ để tặng anh tấm thẻ này.
Chỉ cần là sản nghiệp của nhà họ Trương ở Tân Hải thì anh đều có thể mua tùy thích, không có giới hạn.
Sở Hạo Vũ bước vào cửa hàng cũng là vì để ý thấy một chữ Trương bên góc logo ở trước cửa, phân tích một chút anh nghĩ đây hẳn là cửa hàng thời trang dưới trướng của nhà họ Trương.
Lẽ nào mình nghĩ sai rồi sao?
“Không sao, tôi có thẻ tín dụng đây”.
Hoàng Mộng Đình chủ động lấy thẻ tín dụng trong túi xách ra định giải vây cho Sở Hạo Vũ, dù sao người xung quanh cũng đã bắt đầu xì xào bàn tán, nói mấy lời hơi khó nghe.
“Sao thế, sao lại có nhiều người tập trung ở đây vậy?”, đúng lúc này, một người đàn ông trẻ tuổi đi ra từ phòng bên cạnh đảo mắt nhìn người trong cửa hàng.
Hôm nay cửa hàng cũng không có hoạt động gì mà nhỉ?
Sao nhiều người tụ tập ở đây thế?
“Cậu là quản lý cửa hàng này à? Tôi muốn tố cáo cô nhân viên này, tôi là khách hàng thành viên của cửa hàng thế mà lại không cho tôi thanh toán cho cô gái này, hơn nữa còn để cậu ta lấy thẻ tập gym ra quẹt”, anh Bạch hống hách nói.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!