Trên đường đi Hoàng Mộng Đình thỉnh thoảng mở điện thoại ra liếc nhìn, một lát sau khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên vẻ hơi mất tự nhiên.
“Cậu sao thế? Có chuyện gì à?”, Sở Hạo Vũ hỏi.
“Không, không có gì”, Hoàng Mộng Đình cất điện thoại vào túi xách, sau đó lắc đầu không muốn nghĩ đến chuyện khác nữa.
Hai người một cao một thấp đi dạo trên phố thương mại, đây là lần đầu tiên Hoàng Mộng Đình ra ngoài đi dạo với bạn nam, dù sao thời đại học tính cách cô ấy khá dịu dàng.
Khi đó Sở Hạo Vũ chỉ đơn giản không thích tranh giành, dù sao cũng vì Lý Mộc Uyển mà rất nhiều sinh viên nam ở đại học Tân Hải xem Sở Hạo Vũ là cái gai trong mắt, nhưng nếu họ bắt nạt Sở Hạo Vũ thật thì anh cũng chẳng phải dạng hiền lành gì.
Còn tính cách Sở Hạo Vũ yếu đuối gì đó chỉ là tự Lý Mộc Uyển nghĩ thế thôi.
“Sở Hạo Vũ, giờ cậu đang ở đâu, làm công việc gì thế?”, Hoàng Mộng Đình hỏi.
Sở Hạo Vũ hơi sửng sốt khi nghe Hoàng Mộng Đình hỏi, anh không biết nên trả lời thế nào.
“Ừ, xin lỗi, ý mình là sau này cậu có thể thường xuyên ra ngoài tụ họp ôn lại chuyện cũ, dù sao cũng đều là bạn bè cả mà”, Hoàng Mộng Đình chủ động giải thích.
“Có thời gian mình sẽ đi, giờ mình đang sống ở Nam Sơn”.
“Nam Sơn? Trên đó có nhà sao? Chẳng phải chỉ có toàn là cây cối thôi ư?”
“Có chứ”.
…
Hai người câu được câu mất tán gẫu với nhau, thời đại học Hoàng Mộng Đình khá để ý đến Sở Hạo Vũ nhưng vì có Lý Mộc Uyển nên bên cạnh Sở Hạo Vũ không có vị trí cho cô ấy.
Bây giờ sau bốn năm biến mất, không dễ gì Sở Hạo Vũ lại xuất hiện trong tầm mắt cô ấy lần nữa.
Anh càng trở nên bí ẩn hơn.
Hơn nữa dường như Sở Hạo Vũ có gì đó hơi khác so với trước.
Nhưng vẫn không ngăn được Hoàng Mộng Đình.
“Đến rồi, ở đây chẳng phải có một cửa hàng thời trang sao? Cậu không vào xem thử à?”, Sở Hạo Vũ gọi Hoàng Mộng Đình lại và chỉ vào cửa hàng thời trang bên cạnh.
Đi ngang qua mà chẳng để ý gì cả, quả nhiên Hoàng Mộng Đình vẫn ngốc, vẫn hời hợt giống lúc trước.
Hoàng Mộng Đình dừng bước hơi sửng sốt.
“Haizz, phải nhỉ, sao mình lại không để ý chứ, chúng ta vào thôi”.
Dứt lời, hai người bước vào cửa hàng thời trang.
Sở Hạo Vũ trước giờ không am hiểu mấy chuyện chọn đồ này, dù sao trong thế giới Thần Ma quần áo không phải chỉ chọn loại nào đẹp, mà là chọn loại có thể phòng vệ.
Chẳng hạn như bộ Thiên Long mà Sở Hạo Vũ từng mặc là một bộ pháp khí cao cấp, vải được làm từ vảy rồng, sợi vải làm từ cơ của rồng.
“Khoan đã, hình như đồ ở đây đắt lắm”.
Hoàng Mộng Đình nhìn mác trên áo, giá trung bình cũng phải đến mấy nghìn tệ một bộ, gần bằng lương một tháng ở trường của cô ấy rồi.
“Cô gái, nếu cô muốn mặc thử thì đi theo tôi”, lúc này, nhân viên đứng cạnh đi đến mỉm cười nói.
Hoàng Mộng Đình quay đầu lại nhìn Sở Hạo Vũ.
“Dù sao cũng chỉ mặc thử thôi, không chắc sẽ mua mà”, Sở Hạo Vũ khẽ cười.
Hoàng Mộng Đình thấy Sở Hạo Vũ nói cũng đúng bèn đi theo nhân viên vào phòng thay đồ bên cạnh.
Một lát sau, Hoàng Mộng Đình đã thay xong bước ra.
“Sở Hạo Vũ, cậu thấy thế nào?”, Hoàng Mộng Đình hỏi ý kiến Sở Hạo Vũ.
“Cũng được!”
Sở Hạo Vũ thấy Hoàng Mộng Đình mặc cái áo vải nhung màu trắng không quá lớn kết hợp với chiếc váy ngắn hoa màu hồng nhạt, quần tất màu đen lộ ra ngoài váy ngắn ôm lấy đôi chân.
Hoàng Mộng Đình không cao, chỉ khoảng một mét năm mươi, thấp hơn chiều cao trung bình của các cô gái khác vài centimet.
Hơn nữa vì khá mũm mĩm nên dù đã hơn hai mươi tuổi nhưng lại trông như vẫn còn dáng vẻ của học sinh cấp hai, nhất là giờ cô ấy mặc như vậy, rõ ràng là rất quyến rũ nhưng lại có cảm giác cô ấy toát ra dáng vẻ của diễn viên phim hoạt hình.
Cứ như cô gái bước ra từ trong phim hoạt hình, xinh xắn đáng yêu.
Ánh mắt khách hàng trong cửa hàng lập tức đều bị Hoàng Mộng Đình thu hút, có người còn lén lấy điện thoại ra chụp lại vài tấm.
Nhưng Hoàng Mộng Đình lại không hài lòng lắm với câu trả lời của Sở Hạo Vũ.
Cô ấy trợn mắt nhìn Sở Hạo Vũ, vốn dĩ muốn nghe Sở Hạo Vũ khen mình mấy câu nhưng không ngờ chỉ có hai chữ ngắn gọn như thế, dù sao con gái đều thích con trai khen mình mặc đẹp.
Đúng là chẳng biết khen người khác gì cả.
“Hay là mình thay bộ khác cậu xem thử nhé”, Hoàng Mộng Đình bĩu môi nói, cô ấy không tin dù mình mặc thế nào, Sở Hạo Vũ cũng sẽ trưng ra bộ mặt này.
“Không sao, dù cô không mua thì cửa hàng chúng tôi cũng có dịch vụ mặc thử, mỗi vị khách ở cửa hàng chúng tôi đều là thượng đế”.
Nhân viên cũng có thiện cảm khi nhìn vẻ đáng yêu của Hoàng Mộng Đình.
“Bộ đồ đẹp thật đấy, tôi thay bộ khác xem thử, lần sau tôi kiếm đủ tiền rồi đến mua”, Hoàng Mộng Đình gật đầu nói, sau đó định đi thay bộ khác.
Đúng lúc này một người đàn ông trung niên bụng phệ ôm một người phụ nữ từ bên cạnh đi đến.
“Cô gái, mấy bộ đồ này bao nhiêu tiền?”
Người đàn ông hỏi nhân viên, nói rồi hắn chỉ vào Hoàng Mộng Đình.
“Thưa anh, tôi tính tổng cộng là bảy nghìn năm trăm tệ ạ”, nhân viên nói.
“Gói hết lại cho tôi!”
Người đàn ông hào phóng nói, sau đó hắn nhìn Hoàng Mộng Đình vài lần, ánh mắt không khỏi chuyển động lên xuống.
Hoàng Mộng Đình bị nhìn hơi mất tự nhiên, chủ động đứng sát lại gần cạnh Sở Hạo Vũ.
“Em gái này, đây là danh thiếp của anh, lần này xem như anh tặng em chút quà. Nếu sau này em còn thích bộ đồ nào thì cứ gọi cho anh, anh sẽ mua cho em”, người đàn ông nói với Hoàng Mộng Đình rồi đưa danh thiếp cho cô ấy.
“Anh Bạch, anh có ý gì thế? Chẳng phải anh đã có em rồi sao? Còn muốn ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt à? Đúng là hư hỏng thật đấy”, người phụ nữ bên cạnh hắn nói như thể đang ghen tuông.
Nhưng giọng điệu lại không hơi ngả ngớn như đang làm nũng với người đàn ông.
Lúc này khách mua trong cửa hàng cũng hiểu được đại khái.
Người đàn ông này đang bao nuôi phụ nữ.
Cũng phải thôi, chỉ cần có tiền, mua mấy bộ đồ đắt tiền cho phụ nữ, sau đó tặng túi xách cao cấp là có thể gạt người ta lên giường.
Nhìn cô gái này hình như vẫn còn là sinh viên, thường sẽ dễ dàng bị dụ dỗ.
“Làm thế cũng trắng trợn quá, bạn trai người ta còn đang ở bên cạnh mà!”, nhân viên bán hàng thầm nghĩ. Cô ta thấy nhiều chuyện tương tự như vậy ở đây rồi nên cũng không lạ lẫm gì.
“Tôi không cần!”
Hoàng Mộng Đình kiên quyết từ chối, sau đó trốn sau lưng Sở Hạo Vũ.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!