Sau khi giải quyết xong chuyện của nhà họ Lâm, Sở Hạo Vũ ở lại Vân Thâm Bất Tri Xứ cả nửa tháng, suốt ngày anh chỉ ngồi thiền tịnh tâm, sau đó uống Sinh Sinh Tạo Hóa Đan.
Trong tháng này, bố cục Tân Hải có thể nói là thay đổi đến mức long trời lở đất, đủ để ảnh hưởng đến tương lai mười năm sau.
Tân Hải đã từng do nhà họ Lâm và nhà họ Trương mỗi bên chia một nửa.
Mà hôm nay, nhà họ Trương bỗng dưng vượt lên, trở thành chúa tể duy nhất ở Tân Hải!
Nhà họ Trương thu mua một mạch hết tám mươi phần trăm sản nghiệp nhà họ Lâm, thậm chí ngay cả nhà hàng của nhà họ Lâm cũng bị họ nhét luôn vào túi. Trương Trung Hán hừng hực khí thế như sấm rền, mạnh mẽ quét ngang, có thể nói nhà họ Lâm hoàn toàn xong đời rồi!
Dĩ nhiên, cụ ấy sẽ không quên, là ai đã ban cho cụ ấy tất cả những điều này.
“Nếu không có đại sư Sở thì nhà họ Trương đã không còn tồn tại!”
Trương Trung Hán luôn luôn tự nhắc nhở điều này, hơn nữa, cụ ấy càng ngày càng vừa ý Sở Hạo Vũ. Dẫu sao, tính mạng của cụ ấy cũng là nhớ đối phương cứu về.
Không một ai trong nhà họ Trương ở Tân Hải có thể sánh bằng!
Mà trong thời gian này, Sở Hạo Vũ cũng dốc lòng tu luyện, ý đồ muốn đột phá thẳng lên cảnh giới Trúc Cơ.
Đừng thấy Tụ Khí chỉ kém Trúc Cơ có một chút, sự khác biệt trong đó lại cứ như trên trời dưới đất. Rất nhiều tu sĩ người phàm dù tốn cả đời cũng không thể nào chạm đến ngưỡng cửa Trúc Cơ.
“Cảnh giới hoàn mỹ, cuối cùng bây giờ mình cũng coi như đã đạt được cảnh giới hoàn mỹ rồi”, Sở Hạo Vũ âm thầm tính toán.
Năm đó, anh ở trong Tử Dương Tông đã dùng thân xác phàm trần mà nghịch thiên quật khởi, được tôn xưng Thánh Tử. Điều duy nhất Sở Hạo Vũ không thiếu đó là tính nhẫn nại.
“Nếu một lần nữa tu luyện lại Trúc Cơ, hẳn là có thể tri triển càng nhiều phép thuật thần thông hơn!”
Sở Hạo Vũ đánh giá bản thân nhưng không vội vàng phá vỡ cảnh giới, anh vẫn cần đan dược cao cấp hơn, dùng để phá vỡ mọi ràng buộc.
Đáng tiếc, dù kho dược liệu của Tân Hải rất khổng lồ nhưng dược liệu chân chính lại quá hi hữu, hoặc quá ít ỏi.
Nhất là những dược liệu mà Sở Hạo Vũ thấy cần thiết, có mấy vị thuốc đều có thể xem như linh dược.
Còn có tầm một năm nữa, xem ra vẫn phải mất công thêm.
“Haiz, chỉ cần có thể thi triển thuật huyết mạch thần thông cao cấp thì mình có thể tìm được tung tích của Sở Giai Kỳ rồi”.
Nghĩ tới đây, Sở Hạo Vũ thầm đau lòng, về đây cũng đã gần một tháng rồi, không ngờ vẫn không có một chút tung tích gì của Sở Giai Kỳ.
Chỉ có thể chờ đến lúc thi triển thuật huyết mạch thần thông, thì may ra mới có thể phỏng đoán được Sở Giai Kỳ đang ở phương nào.
Nếu vẫn đang ở thời kỳ tu vi cao nhất thì tốt rồi, cho dù Sở Giai Kỳ có ở ngóc ngách nào trên hành tinh này chăng nữa, Sở Hạo Vũ chỉ cần lướt nhìn là có thể dò ra được.
Bỗng dưng, điện thoại di động của Sở Hạo Vũ đổ chuông.
Lại là Trương Khả gọi tới.
Có điều, lần này không giống lần trước muốn nhờ Sở Hạo Vũ giải vây, mà là mời Sở Hạo Vũ tham gia tiệc sinh nhật của cô ấy.
Mấy ngày trước, Trương Khả đã nói với Sở Hạo Vũ.
Sáng sớm hôm nay, Trương Khả lại nói với Sở Hạo Vũ thêm lần nữa, nhắc nhở anh tuyệt đối không được tới trễ.
“Hôm nay là sinh nhật hai mươi tuổi của cô nhóc đó, hay là tặng cô ấy món quà nhỉ”, Sở Hạo Vũ ngẫm nghĩ, chuẩn bị xuống núi vào trung tâm thành phố Tân Hải xem thử có món đồ nào phù hợp hay không.
Lần trước nhờ Vương Đức Thắng hỗ trợ chuyện tiền nong của vạc luyện đan nên bây giờ trong tay Sở Hạo Vũ vẫn còn hơn trăm triệu tệ chưa tiêu hết.
Tiền tài của người bình thường đối với Sở Hạo Vũ mà nói chỉ là một con số, nhưng Sở Hạo Vũ cũng không phải người làm ăn buôn bán gì, nên số tiền đố vẫn chưa động đến.
“Nếu mình cần xây dựng trận pháp tích tụ linh khí thì đó sẽ là một khoản chi tiêu không nhỏ”.
Sở Hạo Vũ vừa suy nghĩ vừa đi tới cửa trang viên, anh mở cửa xe, chuẩn bị đến khách sạn Tân Hải, cũng chính là khách sạn sản nghiệp của Trương Nghĩa Quân - bố Trương Khả.
Nhưng vừa mới lái xe ra ngoài hơn mấy chục mét thì xe bỗng tắt máy.
“Haiz, quên dặn Trương Khả đổ thêm xăng giúp mình rồi”.
Vạch đo xăng đã chạm đáy, nửa tháng trước, vì phát hiện có người xông vào trong trang viên mà sau khi Sở Hạo Vũ quay lại cũng không chú ý tới điều này.
Xem ra không thể lái xe xuống núi, chỉ có thể dựa vào hai chân đi bộ thôi.
Sở Hạo Vũ bất đắc dĩ lắc đầu, anh xuống xe, bước từng bước một đi xuống núi.
Tiệc sinh nhật của Trương Khả chủ yếu là tiệc tối, buổi tối buổi tiệc mới chính thức bắt đầu. Bây giờ trời vẫn còn sáng, Sở Hạo Vũ không hoảng cũng không vội, dù sao thì thời gian vẫn còn nhiều.
Đi trên đường phố Tân Hải, Sở Hạo Vũ vẫn đang suy nghĩ nên tặng Trương Khả quà gì thì sẽ ổn.
Suy cho cùng đối phương cũng chủ động mời, đến tay không cũng không tốt lắm, Sở Hạo Vũ cũng biết nên đối nhân xử thế thế nào.
Trong vô thức, Sở Hạo Vũ đã đi đến phố thương mại.
“Sở Hạo Vũ, trùng hợp ghê, sao cậu lại ở đây?”
“Hả?”
Bên kia đường, một cô gái đang chào hỏi với Sở Hạo Vũ. Sở Hạo Vũ định thần nhìn lại, thì ra là Hoàng Mộng Đình.
Hoàng Mộng Đình cũng ngạc nhiên hệt như vậy, vừa thấy Sở Hạo Vũ đã lập tức bước qua.
Lần cuối cùng hai người gặp mặt là ở buổi họp lớp đại học do bạn học Lý Lương tổ chức, Sở Hạo Vũ ra mặt ngăn chặn đám người Lưu Thuận Phong để mấy người Hoàng Mộng Đình đi về trước.
Thoáng cái, đến hôm nay ngẫu nhiên gặp lại đã trôi qua hơn một tháng.
Trong khoảng thời gian này, Hoàng Mộng Đình không lúc nào ngừng lo lắng cho Sở Hạo Vũ. Dẫu sao trong số đám người xông vào hôm đó chẳng có ai hiền lành.
Nay thấy Sở Hạo Vũ vẫn ổn, Hoàng Mộng Đình cũng bớt lo lắng hơn.
“Sở Hạo Vũ, một mình cậu đang làm gì thế?”, Hoàng Mộng Đình thấy Sở Hạo Vũ không nói gì bèn chủ động hỏi thăm.
“Tùy ý đi dạo thôi”.
“Vậy… Cậu có rảnh không, hay là chúng mình đi với nhau, mình muốn đi lựa quần áo, cậu cho mình ý kiến nhé?”, Hoàng Mộng Đình mỉm cười, nháy mắt với Sở Hạo Vũ.
“Chọn quần áo? Mình không rành lắm!”
“Không sao, nhìn giúp mình xem thế nào là được. Haiz, hôm nay mình bị bạn thân cho leo cây rồi, đi dạo phố một mình rất buồn chán, trông bạn học cũ thảm như vậy mà cậu không muốn giúp đỡ một chút ư? Dù gì chúng ta cũng là bạn cùng trường mấy năm liền!”, Hoàng Mộng Đình bày ra vẻ mặt như đưa đám, bĩu môi nói.
“Haiz, được rồi!”
Sở Hạo Vũ nhìn bầu trời, vẫn chưa đến tối, cách tiệc sinh nhật của Trương Khả vẫn còn nửa ngày nữa. Vậy cũng đủ thời gian nên đồng ý với yêu cầu của Hoàng Mộng Đình.
Hoàng Mộng Đình thấy Sở Hạo Vũ đồng ý cũng lộ ra nụ cười vui vẻ, chủ động dẫn Sở Hạo Vũ đi đến phố thương mại.
…
Cửa rạp chiếu phim Tân Hải.
Có mấy cô gái tụ tập lại, cách giờ chiếu phim chỉ còn mấy phút nữa.
“Hoàng Mộng Đình đang làm gì thế? Không phải cậu ấy nói muốn xem phim “Hồn Đoạn Lam Kiều” bản lồng tiếng Anh sao? Sao còn chưa tới?”
“Mình gọi cậu ấy mấy cuộc điện thoại rồi nhưng cậu ấy không bắt máy”.
“Hay là cậu ấy chơi chúng ta, chủ động hẹn chúng ta ra ngoài gặp mặt, sau đó lỡ hẹn?”
Những cô gái này đều là bạn thân của Hoàng Mộng Đình, cuối tuần này được Hoàng Mộng Đình hẹn ra ngoài xem phim. Mấy người được hẹn đều đã đến đủ, Hoàng Mộng Đình thì lại không thấy tăm hơi đâu.