“Có lẽ bây giờ người đó vẫn chưa chết, mà đang sống cuộc sống nhàn nhã ở nước ngoài và sẽ không bao giờ bước chân vào Hoa Hạ”, nghĩ đến đây, sự lo lắng thấp thỏm trong lòng Hoa Tam Đức mới dịu đi một chút.
Tuy nhiên, hai con người không hề liên quan gì đến nhau tại sao có thể mang lại cho cụ ta cảm xúc tương tự như vậy chứ?
Chẳng lẽ Sở Hạo Vũ này có quan hệ gì với người đó sao?
“Không thể, Hoa Hạ không thể xuất hiện thêm một con quái vật như Chu Nhân Mỹ được!”
Trái tim Hoa Tam Đức lại rối loạn, cụ ta ép bản thân không tiếp tục nghĩ ngợi lung tung, mà tự an ủi mình.
Đúng vậy, nếu không có sự chỉ điểm của tông sư Hóa Kình Chu Nhân Mỹ - người đứng đầu Hồng Môn năm đó thì Hoa Tam Đức sẽ không bao giờ đạt được thành tựu như ngày hôm nay, cụ ta nhiều nhất cũng chỉ có thể trở thành một bác sĩ hạng nhất, chứ không phải là thần y như bây giờ.
Đồng thời, Hoa Tam Đức vẫn còn nhớ lúc đó Chu Nhân Mỹ được người khác khen ngợi rất nhiều.
Diện mạo cực phẩm, nhân tài xuất chúng.
…
Sở Hạo Vũ đạp ga hết cỡ, chiếc Bugatti Veyron đạt đến giới hạn trên của đồng hồ tốc độ. Vốn là một chiếc xe thể thao cao cấp, lúc này gần như chạy nhanh như chớp.
“Chậm thôi, Sở Hạo Vũ!”
Trương Khả sợ đến mức sắp tè ra quần, không dám mở mắt.
Đừng thấy cô ấy từ nhỏ đã luyện võ với Trương Trung Hán mà lầm, dù sao cô ấy cũng là con gái, hơn nữa Trương Trung Hán không cho phép cô ấy mua xe, cho nên bình thường Trương Khả mỗi khi ra ngoài đều có tài xế của Trương Trung Hán đưa đi, hoặc là ngồi tàu điện ngầm hay xe buýt gì đó.
Cô ấy làm gì đã trải nghiệm tốc độ nhanh đến vậy!
Cho dù là lần trước ra ngoài cùng Sở Hạo Vũ, Sở Hạo Vũ cũng lái xe vững vàng ổn định, không giống như bây giờ, chiếc xe gần như bay khỏi mặt đường.
Thật không hiểu nổi, rốt cuộc là chuyện gì đã khiến cho Sở Hạo Vũ kích động đến như vậy. Đây là lần đầu tiên Trương Khả nhìn thấy dáng vẻ không bình tĩnh của Sở Hạo Vũ.
Tuy nhiên, trong lúc Trương Khả đang suy nghĩ, Sở Hạo Vũ lại tiếp tục tăng tốc.
Giống như đang chơi trò cảm giác mạnh, chiếc Bugatti Veyron liên tục chuyển làn đường trong dòng xe cộ.
“Cầu xin anh, đại sư Sở, Sở Hạo Vũ... Anh trai tốt, tôi sắp chịu không nổi rồi, sắp bị dọa sợ mất mật rồi”.
Trương Khả liên tục cầu xin, nhưng Sở Hạo Vũ vẫn mặc kệ, đồng thời, biểu cảm trên mặt anh càng lúc càng trở nên lạnh lùng.
…
Bên kia, trong trang viên Vân Thâm Bất Tri Xứ ở Nam Sơn của Tân Hải, khi Ngụy Thạch nói muốn mua trang viên này với giá một trăm triệu tệ, đám người Trương Nghĩa Quốc đều bị dọa đến suýt ngất.
Trừ phi Ngụy Thạch đang nói đùa, mới có thể nói ra những lời như vậy!
Trang viên thực chất chỉ là quà tặng kèm, thứ thật sự có giá trị là ngọn núi này.
Nếu ngọn núi Nam Sơn được khai thác đúng cách, thì thu nhập có lãi và lợi nhuận trong đó có thể bắt đầu bằng con số hàng chục tỷ tệ, thậm chí hàng trăm tỷ tệ. Vậy mà bây giờ, Ngụy Thạch – người đến từ Liên Châu này lại muốn mua đứt quyền khai thác Nam Sơn chỉ với một trăm triệu tệ.
Nhưng khi Trương Nghĩa Quốc liếc nhìn Ngụy Thạch một lần nữa, vẻ mặt đối phương gần như trong nháy mắt trở nên cực kỳ nghiêm túc.
“Ông cảm thấy Ngụy Thạch tôi là người thích nói đùa sao?”
Ngụy Thạch chậm rãi nói, bình tĩnh đến nỗi khiến cho người ta không rét mà run.
“Ông chủ Ngụy, chúng ta không cần phải nói vòng vo làm gì, việc khai thác Nam Sơn, giá trị của nó, chúng tôi…” Trương Nghĩa Quốc muốn tranh luận mấy câu, nhưng lại bị Ngụy Thạch tát mạnh một bạt tai vào mặt, làm cho choáng váng.
“Ông…” Trương Nghĩa Quốc đưa tay che khuôn mặt sưng tấy của mình, ông ta vẫn chưa thể hoàn hồn.
“Sao ông lại đánh người!”, lúc này, vợ của Trương Nghĩa Quốc là Thẩm Xuân Mai hét lên.
“Đàn ông nói chuyện, đàn bà sao có thể xen vào!”, Ngụy Thạch bước lên tát Thẩm Xuân Mai một bạt tai: “Ông Trương, tôi thay ông dạy dỗ lại vợ mình, sao có thể đưa một người phụ nữ thích gào thét như vậy ra ngoài!”
Trương Nghĩa Dân ở bên cạnh cũng rất thức thời khi nhìn thấy cảnh anh trai và chị dâu bị đánh, ông ta không ra mặt mà chỉ im lặng, có điều vẻ mặt ông ta rất khó coi.
“Ông chủ Ngụy, ông như vậy là có ý gì, phải nói cho rõ ràng, trước khi tôi mời ông đến đây, chúng ta đã không thương lượng như vậy! Hơn nữa, nói chuyện thì nói chuyện, sao ông lại đánh người chứ?”, Trương Nghĩa Quốc tranh luận.
“Ha ha, tôi đánh ông là để khiến ông tỉnh táo hơn mà nhìn rõ tình hình”.
Ngụy Thạch liếc xéo Trương Nghĩa Quốc, như đang nhìn một kẻ ngốc.
“Ở Liên Châu, tôi đã nghe nói về ân oán giữa nhà họ Lâm và nhà họ Trương từ lâu. Ai ai cũng biết chuyện xảy ra với nhà họ Trương của ông trong một tuần qua”.
“Chắc hẳn ông cụ nhà họ Trương vẫn còn đang ở trong bệnh viện. Nghe nói ông ta sắp tắt thở rồi, con trai thứ ba của nhà họ Trương cũng nhập viện”.
“Hai anh em ông chỉ muốn phân chia tài sản nhân lúc nhà họ Trương còn chưa táng gia bại sản. Đã như vậy, tôi còn nể tình gì chứ, trả cho các người một trăm triệu tệ đã là coi trọng các người lắm rồi, chính miệng các người đã nói nơi này chỉ đáng giá năm triệu tệ, các người còn muốn lừa tôi một khoản sao?”