Mặc dù Vương Đức Thắng muốn mời Sở Hạo Vũ đến nhà họ Vương ở Yến Kinh làm khách, nhưng Sở Hạo Vũ từ chối thẳng thừng.
Trương Trung Hán cũng thở phào nhẹ nhõm, may mà Sở Hạo Vũ không bị lão già Vương Đức Thắng này kéo đi.
Sở Hạo Vũ là tông sư Hóa Kình đấy!
Nếu bỏ đi như vậy thì cụ ấy khóc không ra nước mắt.
“Đại sư Sở, không biết cậu đến từ môn phái nào?”, lúc này, Tôn Thị Phi nói xen vào.
Ảnh hưởng từ tu vi của Sở Hạo Vũ đã dần mất đi, nhưng ông ta vẫn không thể quên được cảnh tượng vừa nãy.
Luồng khí màu tím bùng phát, biểu tượng của thánh nhân!
“Tôi không môn không phái”, Sở Hạo Vũ nói sự thật.
Mặc dù anh đã từng là thánh tử của Từ Dương Tông, nhưng đó chỉ là đã từng. Anh đã rời khỏi tông phái đó gần trăm năm rồi, vả lại nơi đây không còn là thế giới mà Sở Hạo Vũ từng ở.
Vì vậy, Sở Hạo Vũ nói không môn không phái cũng không sai!
“Chuyện này...” nghe Sở Hạo Vũ nói vậy, Tôn Thị Phi cũng không thể tiếp lời được nữa.
Nếu đã không môn không phái thì chỉ có thể xem tương lai có được thời gian rảnh hay không, rồi mời đại sư Sở đến núi Long Hổ.
Nếu mấy ông già ở núi Long Hổ mà nhìn thấy cảnh tượng vừa nãy, chắc chắn sẽ há hốc mồm.
Còn trẻ như vậy mà đã có biểu tượng luồng khí màu tím, e rằng đến cả vị đạo thần chân chính trên núi Long Hổ năm đó cũng không làm được!
Sau khi nói chuyện một lúc, Vương Đức Thắng rời đi, nhưng Tôn Thị Phi vẫn ở lại, nói rằng muốn hỏi Sở Hạo Vũ vài vấn đề.
“E là sau ngày hôm nay, cái tên Sở Hạo Vũ sẽ nổi tiếng khắp Tân Hải”.
Trương Trung Hán nửa vui nửa buồn nhìn đám nhân vật lớn ở thành phố Tân Hải đến đây ba hoa, và cả Tôn Thị Phi nửa tiếng trước vẫn còn kiêu ngạo.
Một tiếng sau, Lý Mộc Uyển và Tô Nghiên cũng dần tỉnh lại.
Có lẽ vì là phụ nữ, thể chất yếu nên mới phục hồi chậm, đầu óc còn hơi choáng váng.
Nhìn xung quanh, cả hai liền phát hiện bọn họ đã được đưa đến phòng nghỉ.
“Vừa rồi là mình nằm mơ sao?”, Lý Mộc Uyển mơ màng, cảnh tượng luồng tà khí màu đen từ trong cái vạc hình vuông lao nhanh đến khiến cô ta cảm thấy không chân thực.
Đối mặt với câu hỏi của Lý Mộc Uyển, Tô Nghiên cũng lắc đầu, không biết chuyện gì đã xảy ra.
Nhưng hình như đột nhiên nhớ ra điều gì đó, Tô Nghiên chớp mắt nhìn Lý Mộc Uyển.
“Đồ lừa đảo, Mộc Uyển, cậu dám lừa mình. Bạn trai cũ của cậu ghê gớm như vậy, tùy ý bỏ ra một trăm triệu tệ, vậy mà cậu nói anh ta chỉ là người bình thường, cậu muốn lừa cả bạn thân phải không?”, Tô Nghiên liếc xéo Lý Mộc Uyển.
“Không phải, thật ra mình không hề biết những chuyện này! Hơn nữa, đó cũng chưa chắc là tiền của Sở Hạo Vũ. Cậu không nhìn thấy ông cụ Trương phía sau sao?”, Lý Mộc Uyển lắc đầu nói.
“Cậu muốn giấu người đàn ông tuyệt vời như vậy, không giới thiệu cho chị em tốt phải không?”, Tô Nghiên cố ý nói cao giọng, giả bộ tức giận.
“Sao có thể như vậy chứ!”, Lý Mộc Uyển nói không chút nghĩ ngợi.
“Vậy thì tốt, mình tạm thời tin cậu. Còn về cậu chủ nhà họ Lâm, sao gần đây không thấy liên lạc với cậu nữa? Người lớn hai bên nhà họ Lý và nhà họ Lâm đã định sẵn hôn ước này rồi, vậy mà kết quả lại lạnh nhạt với cậu”, Tô Nghiên dò hỏi.
Nghe Tô Nghiên hỏi vậy, Lý Mộc Uyển cũng chỉ có thể lắc đầu lần nữa.
Nhưng không biết tại sao, trong đầu cô ta đột nhiên xuất hiện hình bóng của Sở Hạo Vũ.
“Sao Sở Hạo Vũ có thể trèo lên cái cây lớn nhà họ Trương vậy?”, Lý Mộc Uyển thầm hỏi trong lòng, cảm thấy vô cùng khó hiểu.
Nhưng cho dù Sở Hạo Vũ có lợi hại thế nào đi nữa thì Sở Hạo Vũ vẫn còn quá non nớt so với cậu chủ nhà họ Lâm mà mẹ cô ta đã tìm cho cô ta.
Không có xuất thân danh giá, không có thế lực, thì không xứng với Lý Mộc Uyển.
Nhà họ Lâm ở thành phố Tân Hải mới là danh môn vọng tộc thật sự, ngay cả nhà họ Trương cũng phải tránh né. Càng không nói đến việc nếu ông cụ Lâm Hổ chết... chỉ cần Lâm Chí Thừa lên làm gia chủ thì cô ta sẽ trở thành nữ chủ nhân của nhà họ Lâm.
“Đừng nhắc đến Sở Hạo Vũ nữa, nói không chừng anh ta là tài xế của ông cụ Trương cũng nên”, Lý Mộc Uyển nghĩ một lát, cuối cùng cũng tìm được một cách giải thích hợp lý hơn.
“Ồ, tài xế? Mình thấy không giống lắm”, Tô Nghiên thản nhiên nói, nhưng trong mắt lại lại hiện lên vẻ hoang mang.
...
Trên đường cao tốc từ Tân Hải đến Yến Kinh, một chiếc Santana 2000 Hyundai đang chạy với tốc độ không đổi.
Dòng xe này chỉ mới xuất hiện trên thị trường vào cuối thế kỷ trước, sau hơn chục năm gần như không còn nhìn thấy, thường chỉ tìm thấy ở các cửa hàng kinh doanh xe cũ.
“Kiêm Hà, con nói xem nhà họ Vương chúng ta không thiếu tiền, sao con mãi không đổi xe thế?”, Vương Đức Thắng không hiểu.
Đường đường là tư lệnh trở về Yến Kinh, vậy mà lại đi chiếc xe Santana 2000 này, nếu để đám người trong thành phố biết, thì chẳng phải sẽ bị cười cho thối mũi sao.
Nhưng cụ ta cũng chỉ có thể bất lực nhìn con gái mình đang lái xe.
Ngồi trên ghế lái là Vương Kiêm Hà - con gái út của cụ ta.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!