Còn về Sở Hạo Vũ, anh đứng trên tầng hai vẫn luôn quan sát tình hình của buổi đấu giá, không còn ngọc bội thì vẫn có thể tìm vật thay thế khác.
Mà thứ anh muốn có được nhất trong ngày hôm nay chính là món đồ đựng để anh dùng làm lò luyện đan.
Thế nhưng dường như đang có người có thù hằn gì với Trương Trung Hán, cứ cố ý chèn ép không thôi.
Ba món đồ mà Sở Hạo Vũ để tâm tới tiếp theo, mỗi lần Trương Trung Hán đưa ra một mức giá tốt thì sẽ lập tức có người dìm cụ ấy xuống.
“Ba mươi sáu triệu tệ!”
Cùng với sự thay đổi của con số trên màn hình, đám người đang có mặt đều hít sâu vào một hơi.
Đúng là chọc thủng cả trời, có người muốn đối đầu với người nhà họ Trương ở Tân Hải.
Trương Trung Hán còn tức điên hơn.
“Bỏ đi, số mệnh định đoạt thứ đó không thuộc về mình thì cũng chẳng thể cưỡng ép được!”
Sở Hạo Vũ quay sang an ủi Trương Trung Hán, có điều sắc mặt anh đã ngập tràn lửa giận, khoé miệng thậm chí còn ẩn hiện nụ cười, cười như không cười nhìn xuống sàn đấu giá.
Đây là biểu cảm chỉ bộc lộ ra khi anh nảy sinh ý định giết người.
Đương nhiên, Sở Hạo Vũ sẽ không ra tay ở một nơi như thế này.
Hơn nữa vốn dĩ quy tắc của buổi đấu giá là như vậy, có điều nó thật sự đã khiến Sở Hạo Vũ khó chịu.
“Món đồ sẽ lên sàn tiếp theo là một cái vạc bốn chân có nắp, niên đại đại khái được lưu truyền từ cuối thời Chu đến thời kỳ Xuân Thu Chiến Quốc, cũng đã được giám định bởi chuyên gia và cho ra sách giám định có tính chứng thực đầy quyền uy, giá khởi điểm là tám triệu tệ!”
Khi nghe người dẫn chương trình giới thiệu, Sở Hạo Vũ cuối cùng cũng xác định được món đồ duy nhất anh muốn có được trong buổi đấu giá lần này.
Chính là cái vạc đó.
Trong thời cổ đại, vạc tượng trưng cho vương quyền tuyệt đối và cả sự trấn áp, đương nhiên thứ mà Sở Hạo Vũ để tâm không phải những ý nghĩa này.
Thứ anh cần là đồ để luyện đan.
“Là một pháp khí!”
Dù đang ở cách một lớp kính, Sở Hạo Vũ vẫn có thể cảm nhận được sự lưu động của các sợi linh khí và cả hoa văn bên trên cái vạc bốn chân này.
Những hoa văn phức tạp trong mắt người khác lại trở nên quá mức tầm thường trong mắt Sở Hạo Vũ.
Những hoa văn đó là dạng kết tụ linh đơn giản nhất.
Mặc dù là vạc, hơn nữa cấu tạo đơn giản, thậm chí có vài chỗ đã hư hại, thế nhưng vẫn khiến cho Sở Hạo Vũ đặc biệt chú ý, bởi vì món đồ này có thể dùng để luyện đan.
“Đại sư Sở, có cần cái này không?”, Trương Trung Hán hỏi Sở Hạo Vũ, mấy món đồ lúc trước, tới cuối cùng Sở Hạo Vũ đều từ bỏ, hơn nữa mỗi lần ra giá đều sẽ có người cố ý tranh giành, vậy nên lần này Trương Trung Hán cũng không tuỳ tiện ra giá nữa.
“Ồ, không có ai cần sao?”, người dẫn chương trình cũng không ngờ cái vạc bốn chân này cuối cùng lại bị phớt lờ như thế.
Vốn dĩ nguồn gốc của món đồ này cũng tương đối thần bí, hơn nữa tuổi đời đã lâu, không dễ đưa ra một cái giá chuẩn xác, bên phía tổ chức đấu giá cũng chỉ đưa ra được một cái giá ước chừng, sau đó muốn lấy ra để làm vật đấu giá cuối cùng.
Thế nhưng nhìn tình hình hiện giờ…
“Mua về nhà trồng ít hoa cỏ cũng là một lựa chọn không tồi đó!”, người dẫn chương trình chỉ có thể cố gắng hết sức hoạt náo không khí của buổi đấu giá.
Tuy thế, mặc dù mọi người xung quanh bàn luận rất sôi nổi nhưng lại không có một ai ra giá cả.
Mua món đồ tám triệu tệ về nhà trồng hoa, đó không phải là chuyện mà kẻ ngu mới làm hay sao, hơn nữa món đồ này cũng không thích hợp để làm vật trang trí.
“Chuyện này…”, người dẫn chương trình trở nên bối rối.
Trên bục cao tầng hai.
“Báo giá một trăm triệu tệ”, Sở Hạo Vũ bình tĩnh nói.
“Chuyện này… đại sư Sở…”
Trương Trung Hán nhìn Sở Hạo Vũ với vẻ mặt hoài nghi, cho rằng bản thân mình nghe nhầm, không ngờ Sở Hạo Vũ lại gật đầu với cụ ấy.
“Món đồ này rất quan trọng với tôi, bắt buộc phải có được”, Sở Hạo Vũ kiên quyết nói, Trương Trung Hán cũng chỉ có thể nghe theo.
Khi Trương Trung Hán ấn vào nút điều khiển từ xa.
Tinh!
Vào khoảnh khắc mà con số xuất hiện, cả hội trường đều kinh ngạc, lặng yên như tờ.
Mọi người đồng loạt hít sâu, tăng thẳng từ tám triệu tệ lên một trăm triệu tệ, đây là đang đốt tiền hay sao vậy chứ?
Lý Mộc Uyển và Tô Nghiên cũng bị dọa sợ không nhẹ.
Có tiền là có thể làm gì tuỳ thích hả?
Thế nhưng, trên màn hình rất nhanh lại xuất hiện một con số mới.
“Một trăm linh một triệu tệ?”, người dẫn chương trình run rẩy đọc lên.
Quả nhiên là có thù, có cả kiểu tăng giá như vậy sao? Bạn đã tăng lên hẳn một trăm triệu tệ rồi mà vẫn cứ nhất quyết trả nhiều hơn một triệu tệ.
Ngay cả Sở Hạo Vũ cũng sững sờ mất vài giây.
“Tốt! Tốt! Tốt!”, nói liền một mạch ba chữ này, trong mắt Sở Hạo Vũ đã loé lên tia sáng, thậm chí không khí xung quanh đều hạ thấp xuống không ít chỉ trong nháy mắt, Trương Trung Hán cũng cảm thấy rùng mình, vội vàng bảo người điều chỉnh lại nhiệt độ điều hoà.
“Vậy bây giờ…”, Trương Trung Hán hỏi ý Sở Hạo Vũ.
“Tôi không cần nữa!”, Sở Hạo Vũ lạnh lùng trả lời.
Đúng vào lúc này, rèm cửa sổ bên phía đối diện tầng hai được kéo lên, cửa sổ cũng được mở ra.
Một ông cụ đứng trước cửa sổ chắp tay rồi xua về phía bên này, giống như đang khoe khoang gì đó.
“Tiểu Trương à, hôm nay anh Vương đây xin vui vẻ nhận về những món đồ này”, Vương Đức Thắng cười lớn, giọng điệu còn có vài phần chế nhạo.
Sau khi Sở Hạo Vũ nhìn thấy thì cũng kinh ngạc không thôi.
Hoá ra là do lão già này đứng sau sai khiến.
Sở Hạo Vũ vừa tức vừa buồn cười, lão già này dường như đang hậm hực chuyện ban nãy.
Phía dưới cũng có người bắt đầu hoài nghi, đa phần mọi người đều không biết Vương Đức Thắng, nhưng dù gì cũng là thời đại thông tin, chẳng mấy chốc đã có người tra ra được.
“Đây không phải là Tư lệnh Vương của nhà họ Vương ở Yến Kinh sao?”
“Chả trách lại như vậy, tôi nói sao lại có kẻ dám đấu với người nhà họ Trương cơ chứ”.
“Ở Tân Hải trừ nhà họ Lâm thì e rằng chỉ có thế lực tới từ bên ngoài là có cái gan này thôi”.
Lý Mộc Uyển cũng chọc vào trán của bạn thân.
“Nhìn xem cậu nói cái gì mà trẻ tuổi anh tú, cậu ấm nhà giàu, đây không phải một lão già hay sao, ngay cả một lão già mà cậu cũng mê mệt là sao vậy chứ?”, Lý Mộc Uyển pha trò.
“Lão già thì cũng có làm sao nào, có quyền có thế không phải là được rồi hả?”, Tô Nghiên liếc xéo Lý Mộc Uyển.
Mà thứ mọi người quan tâm nhiều hơn chính là thái độ của người nhà họ Trương, dù gì cũng đại diện cho thế lực bản địa, nếu như để cho người ở Yến Kinh tới chèn ép như thế thì cũng có thể nói rằng… nhà họ Trương cũng chỉ tới vậy mà thôi?
“Đưa cái vạc này về cho tôi, đại sư Tôn đã nói rồi, phải đặt nó ở trong vườn hoa trồng chút hoa cỏ, điều hoà phong thuỷ!”, Vương Đức Thắng sắp cười tới rách cả da mặt.
Còn thật sự mang về nhà để trồng hoa sao?
Các ông trùm ở Tân Hải xung quanh cũng cảm khái không thôi, quả nhiên là người nhà họ Vương, khí thế lớn, đời sống hoàn toàn khác xa so với đám người thường bọn họ, mua một món đồ cổ có giá cả trăm triệu tệ về nhà dùng làm bồn hoa.
“Đại sư Sở, ôi chao, nếu như cậu thật sự muốn có món đồ này thì tôi sẽ thử đến xin ông Vương coi sao, bỏ ra thêm chút tiền để mua nó về”, Trương Trung Hán vô cùng bất lực nói: “Haizz, cái ông Vương này chỉ thích như thế, chuyện gì cũng chơi trội”.
“Không cần đâu”, Sở Hạo Vũ xua tay, từ chối ý tốt của Trương Trung Hán.
“Từ bỏ hoàn toàn rồi sao?”, Trương Trung Hán nhủ thầm trong lòng, không hiểu được ẩn ý của Sở Hạo Vũ.
Chẳng lẽ, Sở Hạo Vũ không muốn có được món đồ này?
Đi tới trước cửa sổ, Sở Hạo Vũ kéo cái rèm cửa làm từ chất liệu đặc biệt lên rồi đẩy cửa sổ ra.
“Người nhà họ Trương cuối cùng cũng không thể ngồi yên được nữa rồi sao?”