Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Trở Về Năm Tháng Bố Tôi Là Hotboy (Xuân Phong Lựu Hỏa)


Cho dù hiện tại đã ký hợp đồng với công ty đĩa nhạc nhưng Giản Dao vẫn thích đến quán bar ca hát, cô thích không khí nhẹ nhõm tự do ở nơi đó, thích cảm giác tất cả mọi người bị tiếng hát của cô hấp dẫn, buông hết mọi thứ trong tay, chuyên tâm nghe cô ca hát.
 
Lục Trăn thường xuyên nói, tính cách tự do tự tại này của Giản Dao rất không thích hợp với ngành giải trí.
 
Giản Dao ký kết với công ty mới nửa năm ngắn ngủi, đếm kỹ thì chuyện to chuyện nhỏ không tuân theo quy định cộng lại không biết là mắc phải bao nhiêu lỗi rồi.

 
Đầu tiên chính là cố gắng hết mức không nên tùy tiện xuất đầu lộ diện ra ngoài ca hát, Giản Dao vốn không làm được, bạn bè của cô rất nhiều, thường xuyên la lối om xòm ca hát trong quán bar, huyên náo rất high.
 
Cũng là hiếm thấy, cá tính của cô có chút thiên về con trai, tùy tiện không chú ý chuyện vặt vãnh, cho nên rất dễ kết bạn.
 
Cuộc sống của Giản Dao dường như xưa nay không thiếu náo nhiệt, phong cách cá nhân của cô quá mạnh mẽ, vĩnh viễn kèm theo hào quang, cho nên nơi cô đứng nhất định là nơi ánh mắt mọi người tập trung.
 
Cho nên cho dù tính cách phản nghịch, khoa trương phóng túng nhưng công ty của cô vẫn kiên trì muốn ký kết với cô, đồng thời lúc nào cũng bao dung các loại thăm dò ranh giới cuối cùng của cô vô điều kiện, bao dung mọi việc thẳng thắn làm bậy của cô.
 
Bọn họ chắc chắn cô nhất định sẽ hot, không chỉ có sẽ hot mà còn là sẽ bùng nổ, tựa như pháo hoa lộng lẫy nhất trong bầu trời đêm.
 
Cô lại càng mỹ lệ hơn pháo hoa.
 
Đĩa đơn đầu tiên của Giản Dao phát hành vào lúc cô học đại học năm thứ ba, vừa phát hành thì tạo ra một đợt tiêu thụ điên cuồng.
 

Cả đĩa nhạc mang theo một loại phong cách thoải mái không bị trói buộc, ngay cả hình của cô ở trên đĩa nhạc cũng là gương mặt đen trắng phóng đại, chỉ có bờ môi đỏ tươi, tóc cuồng phong hỗn loạn, cô khẽ giương cằm, mang theo một chút khí chất phách lối cuồng vọng, nhìn tất cả mọi người bằng nửa con mắt.
 
Vào lúc ấy ngành giải trí vẫn là lấy phong cách ngọt ngào đáng yêu làm chủ, phong cách của Giản Dao riêng biệt độc lập như thế, vừa lộ diện thì hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
 
Giọng của cô càng đặc biệt hơn, mang theo một loại giọng gió nhàn nhạt, bài hát hát ra cũng có một chút hơi thở lười biếng phản nghịch.
 
Mùa hè đó, Giản Dao trở nên hot.
 
Đúng như công ty của cô dự đoán, tốc độ nổi tiếng của Giản Dao nhanh chóng mãnh liệt như thế, gần như có thể được xưng là hô một tiếng ai nấy đều kinh ngạc.
 
Nhưng mà Giản Dao trở thành minh tinh cũng không như mọi người kỳ vọng, trở nên nhún nhường, nói chuyện hành động có phép tắc.
 
Vừa vặn tương phản, cô vẫn như ngày xưa, vẫn tùy hứng như cũ, làm chuyện thích làm, nói lời muốn nói, sống chân thực, vô cùng náo nhiệt.
 
Lục Yên biết mẹ mình khi còn sống là minh tinh, hơn nữa còn là Super Star.
 
Khi còn bé rất không hiểu chuyện, cô luôn luôn cầm ảnh chụp của mẹ khoe khoang với các bạn xung quanh, nói mẹ tớ là đại minh tinh.
 
Các bạn đều rất hâm mộ Lục Yên có mẹ là minh tinh, mãi đến ngày nào đó, có một bạn nữ trong nhà trẻ nói với Lục Yên: “Mặc dù cậu có người mẹ minh tinh nhưng mẹ cậu không ở bên cạnh cậu, cậu chính là đứa trẻ không có mẹ, chúng tớ mới không hâm mộ cậu đâu.”
 
Tay Lục Yên nắm chặt ảnh chụp của mẹ bỗng nhiên siết lại…
 
Mặc dù bà là minh tinh nhưng bà không còn ở bên cạnh nữa, bà ấy đi rồi, hơn nữa còn là vĩnh viễn không trở về.
 
Rất nhiều chuyện khi còn bé Lục Yên đều quên rồi. Chỉ có chuyện đó là cô nhớ rõ ràng, thậm chí là biểu hiện khác nhau trên mặt của các bạn học, bây giờ cô cũng có thể nhớ lại rõ ràng…
 
Giản Dao ở thời điểm đó thật sự giống như pháo hoa, bắn ra tưng bừng trong trời đêm, sau đó thoáng qua thì biến mất, không tiếng động mà tiêu tan…
 
Trước kia bố không hề nhắc tới nguyên nhân cái chết của Giản Dao, chưa từng nói cho Lục Yên biết nguyên nhân, thế nhưng dù sao mẹ cũng là nhân vật của công chúng, cho nên bên ngoài cũng không ít suy đoán, ý kiến không đồng nhất.
 
Có người nói bà là vì tính cách cực đoan nên tự sát; cũng có người nói bà bị bệnh, chết ở bệnh viện…
 
Internet có đôi khi cũng không phát triển, rất nhiều tin tức đều là đến từ tờ báo giải trí nhỏ, sau khi xảy ra chuyện, Lục Trăn vận dụng hết tất cả quan hệ và thế lực, phong tỏa tin tức liên quan đến nguyên nhân tử vong của Giản Dao, ngăn cản suy đoán vô cớ của mọi người….

 
Đây cũng là chuyện cuối cùng duy nhất ông có thể làm vì bà.
 
Đối với hai loại ý kiến nghe được khi còn bé, Lục Yên cảm thấy hình như cũng không có khả năng lắm, đầu tiên, cơ thể của Giản Dao vẫn luôn khỏe mạnh, không có bất kỳ bệnh tật hoặc là tai họa ngầm gì.
 
Về phần ý kiến thứ hai, tự sát, hình như càng không có khả năng.
 
Tính tình Giản Dao cởi mở như vậy, làm sao có thể tự sát chứ, hơn nữa còn bỏ lại con nhỏ gào khóc đòi ăn, bỏ lại Lục Trăn làm bố, rời khỏi thế giới này…
 
Lục Yên vò đầu, sắp phiền chết rồi!
 
Thấy cuộc sống trôi qua từng ngày, Giản Dao và Lục Trăn cũng đã từ yêu đương dần dần đến ở chung, Lục Trăn đã tốt nghiệp bắt đầu làm việc, đồng thời có chút thành tựu, hai người lập tức muốn nói chuyện cưới xin rồi.
 
Cô nhất định phải lập tức tìm được nguyên nhân cái chết của Giản Dao.
 
Chỉ cần tìm được nguyên nhân mới có thể ngăn chặn và đề phòng. Lần này trọng sinh trở về, bất kể như thế nào cô cũng nhất định phải giữ được mạng của mẹ.
 
Kỳ nghỉ đông năm thứ ba đại học, Lục Yên và Thẩm Quát trở về Bắc Thành.
 
Giản Dao bởi vì công việc quá bận rộn, do đó không có thời gian về nhà, đối với cô ấy bây giờ đã có chút danh tiếng, đã không có nghỉ đông nghỉ hè gì nữa, lịch trình công tác của cô ấy đã sắp xếp kín rồi.
 
Lúc chạng vang tối, Lục Yên mang theo hoa quả và quà biếu đi tới một cái tứ hợp viện* ở gần vùng ngoại thành phía Nam Bắc Thành.
 
(*: Tứ hợp viện còn được gọi là Tứ hợp phòng, là một hình thức kiến trúc tổ hợp của nhà dân vùng Hoa Bắc Trung Quốc, với bố cục là xây nhà bao quanh một sân vườn theo bốn hướng Đông Tây Nam Bắc, thông thường gồm có nhà chính tọa Bắc hướng Nam, nhà ngang hai hướng Đông - Tây và nhà đối diện với nhà chính, nhà bốn phía bao quanh sân vườn ở giữa, cho nên được gọi là Tứ hợp viện.)
 
Nơi này là nhà của Giản Dao.
 
Cô gõ vang cửa lớn nhà Giản Dao, rất nhanh, một người đàn ông trung niên tiều tụy thon gầy mở cửa ra.
 
Lục Yên đương nhiên nhận ra ông ta, ông ta chính là ông ngoại, Giản Hồng Lương.
 
Lúc còn rất nhỏ Lục Yên chỉ từng gặp Giản Hồng Lương lác đác vài lần, Lục Trăn xưa nay không để cô gặp mặt ông ngoại.
 
Bởi vì ông ngoại là dân cờ bạc, thích đánh bài như mạng, đồng thời cũng là sâu rượu, trong một ngày ông ta hầu hết đều trôi qua trong mơ mơ màng màng…
 
Giản Dao từng nói, bố của cô ấy không tốt với cô ấy, ông ta thích uống rượu, sau khi uống say thì động một tí là đánh chửi cô ấy.
 
Bởi vậy Lục Trăn chưa từng hòa nhã với ông bố vợ này, càng không có khả năng để ông ta tiếp xúc với Lục Yên.
 
Bỗng nhiên nhìn thấy Giản Hồng Lương, Lục Yên cảm thấy rất lạ lẫm.
 
Giờ phút này Giản Hồng Lương dường như đang tỉnh táo, nhưng cửa vừa mở ra, mùi rượu nồng đậm liền xộc vào mũi.
 
“Cô cậu tìm ai?”
 
Lục Yên lễ phép nói với ông ta: “Cháu là bạn tốt của Giản Dao, kỳ nghỉ năm nay cô ấy không thể về được, cho nên nhờ cháu đến thăm bác trai.”
 
Giản Hồng Lương cau mày một cái: “Nó có thể tốt bụng vậy sao, còn nhớ đến ông đây?”
 
Ánh mắt của ông ta dời xuống, nhìn thấy trong tay Lục Yên xách quà và hoa quả, sắc mặt thoáng hòa hoãn một chút.
 
Không đưa tay đánh người mặt cười, người ta tốt bụng tới cửa tặng quà, Giản Hồng Lương cũng không thể từ chối người ta ở ngoài cửa.
 
Ông ta xoa xoa mũi, nói: “Vào đi.”

 
Lục Yên và Thẩm Quát đi vào nhà, trong nhà bày biện đơn giản, đồ điện gia dụng trong nhà đều là đời cũ nhiều năm trước, vẫn không đổi, trên bàn trà bày biện mấy bình rượu, có bình đã trống không, đổ tràn lan bên bàn.
 
Cửa sổ đóng chặt, trong phòng có mùi rượu nồng đậm, nhìn ra được Giản Hồng Lương say rượu vừa tỉnh lại.
 
Lúc ông ta vào phòng bếp rót nước, Thẩm Quát giữ chặt ống tay áo Lục Yên, nhỏ giọng nhỏi: “Em đang làm gì vậy?”
 
“Suỵt, đừng nói chuyện.”
 
Thẩm Quát vẫn kịp mở miệng, Giản Hồng Lương cầm hai ly nước lạnh thủy tinh, đặt trên bàn, nói: “Tùy ý ngồi đi.”
 
Lục Yên giật nhẹ góc áo của Thẩm Quát, ra hiệu cho anh trước tiên đừng nói, hai người ngồi xuống ghế.
 
“Con gái của tôi đã sớm không nhận tôi làm bố nữa rồi.” Giản Hồng Lương lạnh lùng chế giễu nói: “Nó bây giờ làm đại minh tinh rồi càng không thèm để ông đây vào mắt.”
 
Lục Yên nói: “Bác trai, quan hệ của bác và Giản Dao rất không tốt sao?”
 
“Hừ, từ sau khi con mẹ điên của nó qua đời, nó đối với ông đây không có một ngày hòa nhã, bây giờ trưởng thành rồi, càng là cánh mọc cứng cáp, đã sớm không nhận người bố này nữa rồi.”
 
“Cô cậu uống nước.”
 
Giản Hồng Lương đưa ly nước tới trước mặt hai người, khăng khăng bảo bọn họ uống nước.
 
Thẩm Quát cầm cái ly lên lập tức buông xuống, liền buồn nôn một trận.
 
Ly nước có vẻ rất cũ kỹ, không biết bao lâu rồi chưa dùng tới, mắt thường cũng có thể thấy là không sạch sẽ.
 
Lục Yên cầm lấy ly nước, cũng dừng lại một chút, sau đó uống một hơi cạn sạch nước trong ly.
 
Thẩm Quát sửng sốt, chậm rãi nuốt nước miếng một cái, có chút không thể tin được.
 
Quá liều mạng rồi.
 
Mặc dù gia cảnh của Thẩm Quát cũng không tốt nhưng đồ trong nhà tốt xấu gì cũng giữ sạch sẽ gọn gàng, ly bát cũng đều sạch sẽ, anh là chàng trai tương đối thích sạch sẽ, cho nên vừa vào nhà thì có chút không chịu được sự lôi thôi và dơ bẩn trong nhà này.
 
Lục Yên biết anh ngại ly bẩn, quả thật là rất bẩn, bẩn đến mức Lục Yên cũng không muốn nhìn nhiều.
 
Nhưng cô đã tới nơi này rồi, chắc chắn là trước tiên phải lấy được sự tín nhiệm và ấn tượng tốt của Giản Hồng Lương mới có thể hỏi được tin tức mà cô muốn biết.
 
“Khát quá, anh không uống thì cho em uống.” Nói xong cô trực tiếp cướp lấy ly nước của Thẩm Quát, nhắm mắt lại ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
 
Thẩm Quát: …
 
Trên mặt Giản Hồng Lương cuối cùng vương một chút ý cười, cũng không đề phòng như thế nữa, thoải mái tán gẫu việc nhà với Lục Yên: “Giản Dao ở trường học vẫn sống tốt chứ, có ai bắt nạt nó không?”
 
“Mọi chuyện đều tốt, cô ấy cũng thường xuyên nhớ thương bác trai đấy.”
 
“Nó nhớ thương tôi? Nó mong cho tôi chết sớm một chút nhỉ.”
 
Lục Yên xấu hổ cười: “Bác trai đừng nói như vậy.”
 

“Hừ, từ sau khi mẹ nó chết đi, nó liền không nhận tôi làm bố nữa.”
 
Lục Yên thuận miệng hỏi: “Mẹ của Giản Dao qua đời khi nào?”
 
“Lúc nó sáu bảy tuổi gì đó.”
 
“Khi đó cô ấy còn rất nhỏ đó.”
 
“Còn không phải sao, vẫn là con nhóc lông vàng đấy, mẹ của nó mỗi ngày ở trong nhà khóc như khóc tang, hàng xóm xung quanh ngày nào cũng phàn nàn.”
 
Lục Yên và Thẩm Quát nhìn nhau, không rõ có ý gì.
 
“Bác gái bị bệnh gì sao?”
 
“Bệnh cái rắm, chỉ là ngại ông đây nghèo thôi, ngại ông đây nghèo, mỗi ngày đều khóc lóc, nói không sống nổi nữa… Ngày đó nhân lúc ông đây đến công trường làm việc thì nhảy lầu, chết rồi.”
 
Lục Yên che miệng lại, kinh ngạc nhìn về phía Thẩm Quát, Thẩm Quát cũng nhăn mày.
 
Giản Hồng Lương dường như rất lâu rồi không nói chuyện với ai, máy hát vừa mở thì không đóng được, tiếp tục nói: “Lúc ấy con nhóc ở ngay trong nhà, kia, đứng ở chỗ đó.”
 
Ông ta chỉ chỉ ban công đối diện phòng khách: “Đứng ở đó, ôm con búp bê của nó, nhìn mẹ nó từ trên lầu nhảy xuống, sợ đến choáng váng, khóc cũng không khóc thành tiếng, sau đó hàng xóm báo cảnh sát, gọi xe cứu thương tới, não đều lòi ra rồi còn có thể cứu được à, không cứu nổi…”
 
Giản Hồng Lương hời hợt kể rõ chuyện vợ mình tự sát, Lục Yên lại nghe đến rùng mình từng cơn.
 
“Bác… bác gái rốt cuộc vì sao lại tự sát? Dù sao cũng có nguyên nhân chứ.”
 
“Tôi nào biết, đầu óc cô ta có bệnh, thật sự có bệnh đó.”
 
“Là bệnh gì?”
 
Thẩm Quát cau mày, anh không rõ vì sao Lục Yên nhất định phải hỏi đến cùng, hơn nữa, hôm nay cô tùy tiện đến đây như vậy cũng là khá đường đột.
 
Lục Yên không giống người sẽ làm ra chuyện này, nhất định là có nguyên nhân.
 
Trong lòng Thẩm Quát cảm thấy lo nghĩ nhưng cũng không cắt ngang cô, mà phân tích nói: “Có phải là bệnh về tinh thần không?”
 
Giản Hồng Lương hững hờ nói: “Lúc kết hôn qua người giới thiệu cũng không có nói là đầu óc cô ta có bệnh, sau khi sinh em bé thì mỗi ngày đều khóc như bị bệnh tâm thần, nói ông đây không tốt với cô ta, đòi chết đòi sống.”
 
“Sau khi bác gái sinh con mới xuất hiện những triệu chứng này sao?”
 
“Dù sao thì lúc kết hôn cũng không nhìn ra, nếu biết sớm thì tôi mới không làm người coi tiền như rác thế này đâu!”
 
….
 
Lúc đi ra từ nhà của Giản Hồng Lương, bầu trời âm trầm, màn đêm buông xuống.
 
Lục Yên dường như vẫn đang suy nghĩ lời Giản Hồng Lương nói, lẩm bẩm: “Bệnh gì sẽ phát tác sau khi sinh em bé?”
 
“Bệnh trầm cảm.”
 
“Hả?”
 
Anh nhìn về phía Lục Yên, bình tĩnh nói: “Ngày nào cũng khóc, tìm cái chết, đây đều là biểu hiện của bệnh trầm cảm, chỉ là người đàn ông kia không hiểu những thứ này mới cho rằng đầu óc bà ấy có bệnh, cũng không kịp thời trị liệu.”
 
“Làm sao anh biết?”
 
“Trước kia đối diện nhà anh có một gia đình, dì đó có bệnh trầm cảm, triệu chứng giống hệt với bà ngoại em, anh từng gặp mấy lần, có một lần người phụ nữ đó giống như bị điên, chạy tới đập đầu vào tường, đập đến mức vỡ đầu chảy máu, gặp trường hợp như vậy một lần, đời này cũng không quên được.”
 
Thẩm Quát thản nhiên nói: “Loại uất ức nặng như vậy rất dễ tự sát, hơn nữa rõ ràng lộ ra tính gia tộc.”
 
“Có, có ý gì?”
 
“Có thể sẽ có tính di truyền.”

 
Anh vừa dứt lời, lòng bàn chân Lục Yên bỗng nhiên bước hụt, nếu không phải Thẩm Quát tay mắt lanh lẹ ôm lấy cô thì cô đã trực tiếp lăn xuống từ hành lang dốc đứng chật hẹp rồi.
 
Thẩm Quát nhíu mày: “Chuyện gì vậy, không nhìn đường?”
 
Lục Yên giống như mất hồn, lẩm bẩm nói: “Uất ức nặng… sẽ di truyền, vậy Giản Dao…”
 
Cũng có chứng uất ức!
 
Chân tướng dường như dần dần nổi lên khỏi mặt nước, lộ ra một góc của tảng băng chìm.
 
Thẩm Quát thoáng buông lỏng tay, cơ thể cô nhóc liền ngã xuống phía dưới, sức lực cả người giống như đều bị rút sạch.
 
Anh đành phải lấy cặp sách của mình xuống lót dưới mặt đất, dìu cô ngồi một bên cầu thang, hỏi: “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
 
“Thẩm Quát, mẹ có bệnh trầm cảm…” Cô nắm chặt góc áo anh, cả người đều đang run rẩy, ngay cả giọng nói cũng không kìm được mà run lên.
 
“Mẹ có bệnh trầm cảm!”
 
Nước mắt của cô vốn không khống chế nổi mà rơi xuống: “Xưa nay em không biết, không ai nói cho em, tất cả bọn họ đều không nói, giấu giếm em… bố em cũng giấu giếm em…”
 
Chưa bao giờ nói.
 
Tất cả mọi chuyện liên quan đến mẹ, bệnh của bà, cái chết của bà… bọn họ không nói một chữ.
 
Thẩm Quát giật mình hiểu được, anh hơi nhíu mày, dùng lòng bàn tay lau nước mắt nơi khóe mắt cô, đau lòng ôm lấy cô, nhẹ giọng trấn an bên tai cô: “Được rồi, không khóc.”
 
Lục Yên ôm cổ anh, nghẹn ngào thở không ra hơi.
 
Mọi thứ đều sáng tỏ rồi, lời đồn tự sát cũng là không có lửa làm sao có khói, mẹ của bà bởi vì bệnh trầm cảm mà rời khỏi nhân gian, cho nên tự sát cũng thuận lý thành chương…
 
Trái tim Thẩm Quát vặn thành một khối, vô cùng khó chịu, chuyện anh không nhìn được nhất chính là Lục Yên rơi nước mắt.
 
Anh ôm cô, im lặng vỗ về lưng cô.
 
Cô nhóc khóc đủ rồi thì cọ nước mắt lên đầu vai anh.
 
Tay của Thẩm Quát rơi lên đầu vai mỏng manh của cô, nhẹ nhàng ôm lấy: “Thật ra cũng không cần quá lo lắng, mặc dù bệnh trầm cảm có tính di truyền nhưng chuyện này cũng có quan hệ mật thiết với hoàn cảnh xung quanh, bố của em rất biết yêu thương bạn gái, có lẽ đời này cũng sẽ không phát tác.”
 
Cô biết Lục Trăn rất yêu thương Giản Dao, Giản Dao hiện tại cũng không có bất kỳ dấu hiệu nào của bệnh trầm cảm, nhưng mà…. Lục Yên biết kết cục của tương lai, cô có thể khẳng định, cái chết trong tương lai của Giản Dao chắc chắn có liên quan đến bệnh này.
 
Phải thế nào mới có thể cứu cô ấy, phải thế nào mới có thể cứu cô ấy!
 
Đầu óc Lục Yên vô cùng hỗn loạn.
 
Thẩm Quát đưa Lục Yên đến dưới nhà, sờ sờ đầu cô, nói: “Xem ra hôm nay em không có tâm tình ‘Tạm biệt’ anh rồi, về nhà tắm nước nóng, nghỉ ngơi thật tốt, đừng nghĩ đến những chuyện này nữa.”
 
“Ừm.”
 
Lục Yên kéo góc áo anh lại, nhón chân lên hôn môi anh.
 
Vẫn phải ‘Tạm biệt’.
 
Giản Dao sinh cô chưa được mấy tháng thì xảy ra chuyện. Mẹ của Giản Dao cũng là sau khi sinh con, uất ức thời kỳ sau sinh mới phát bệnh, đâu phải cũng có nghĩa…
 
Môi dưới của Thẩm Quát bỗng nhiên bị cắn một cái, anh bị đau, cau mày nói: “Em làm gì vậy.”
 
Lục Yên mở to hai mắt nhìn thiếu niên gần trong gang tấc, trong con ngươi chứa đầy vẻ sợ hãi.
 
Nếu là như vậy, chỉ cần Giản Dao không sinh em bé, chỉ cần Lục Yên không đến thế giới này, có phải cô ấy…
 
Sẽ không chết!


Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!